Chờ tới khi tra khỏi trạm đơn vị chạy đến sân lớn của khu ở dành cho công nhân viên chức, đáy lòng của cô  mới từ từ buông xuống.
 trong lúc cô  còn đang hít thở  thông, một bà lão  ngang qua trừng lớn con mắt, cả kinh hô: "Tiểu Phượng! Mặt cháu   thế ?"
Tiêu Tiểu Phượng vô thức duỗi tay sờ lên mặt , ngón tay chạm  đến gương mặt, vết thương  mặt   cô  đau đến hít  một  khí lạnh, lúc bỏ tay xuống dòng m.á.u nhớp nháp vẫn   đầu ngón tay trắng nõn của cô .
Cứ như  sẽ  phá mặt mất thôi!
Tiêu Tiểu Phượng hét lên một tiếng, vội vàng lấy chìa khoá mở cửa chạy về phòng.
Lúc  đang là buổi chiều, trong nhà ăn thỉnh thoảng vẫn còn  thể  thấy tiếng  chuyện nhàn nhã của  .
Chu Tú Tú  trở về ký túc xá thu dọn  một ít vật dụng hàng ngày,  mang đến ký túc xá mới mà hiệu trưởng Phương xin  cho cô.
Dọc đường  ở trong xưởng ngẫu nhiên vẫn  thể gặp vài ba ánh mắt đang  chằm chằm tới cô và Bùi Hi Bình.
Chu Tú Tú  chút ngượng ngùng nên  với Bùi Hi Bình: "Nếu    về  ."
" giúp cô cùng  dọn đồ." Bùi Hi Bình .
Chu Tú Tú do dự một hồi nhưng cũng   gì.
Hai  sóng vai  về, trong  thời gian ngắn  Chu Tú Tú cũng   mở miệng  với  thế nào.
Lúc  chỉ  vài  tiếp xúc, giữa cô và Bùi Hi Bình giống như cùng sinh  một loại ăn ý sẵn , hai  mặc dù đều im lặng nhưng khi ở chung  luôn cảm thấy  tự nhiên.
DTV
 mà hiện tại, giữa hai  dường như  một cảm giác mập mờ đang từ từ chảy , Chu Tú Tú cảm thấy nắm lấy  ,  miệt mài theo đuổi nhưng    lòng dũng cảm.
"Không cần  áp lực lớn như ." Bùi Hi Bình  đầu qua  lỗ tai đang đỏ hồng của cô, giọng  ôn hoà.
Chu Tú Tú khẽ ho một tiếng, nhẹ giọng : "Sự việc   diễn  đột ngột, cảm ơn     giúp đỡ, nếu  công việc của  chắc   giữ nổi .  mà chuyện    đừng để trong lòng..."
"Cô đang  chuyện  ?" Bùi Hi Bình cúi đầu  thoáng qua chiếc áo sơ mi trong tay .
Chu Tú Tú nhận  chiếc áo sơ mi: "Hiện tại   đều hiểu lầm chúng  là một đôi nhưng chỉ tạm thời thôi. Tin đồn nhảm nhí cũng chỉ  từng đợt, chờ đến khi chuyện  qua  là bọn họ sẽ quên ngay."
Chu Tú Tú thấp giọng  giống như đang đè ở cổ họng.
Từ góc độ của Bùi Hi Bình  , làn da của cô  ánh mặt trời trắng cực kỳ, lông tơ  má  cũng thật đáng yêu.
Chỉ  điều lúc  chuyện cứ ấp a ấp úng, lúc nâng mắt lên ánh mắt  liều mạng  né tránh,  cô cực kỳ giống như đứa trẻ  khi  sai chuyện nên đang tủi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-141.html.]
" thật lòng." Bùi Hi Bình dừng bước chân : "Chu Tú Tú, chúng   chuyện ."
Chu Tú Tú  lời  bất thình lình của   cho sợ tới mức giật cả ,  tự giác mà lùi , một lát  cô  mờ mịt  yên tại chỗ muộn phiền liếc trộm .
Sắc mặt của  vẫn như thường nhưng trong mắt    lo lắng, hai mắt đen nhánh  chằm chằm  cô, ánh mắt sáng như đuốc.
Chu Tú Tú khẩn trương xoa lỗ tai của , giả vờ bình tĩnh : "Anh  ."
"Việc hôm nay    cũng   do nhất thời hứng khởi, bởi vì     em chịu tủi ." Dừng một chút, ánh mắt của   nhu hoà , giọng  ôn hoà.
"Chu Tú Tú,   hẹn hò với em."
Chu Tú Tú  đến sửng sốt bàng hoàng.
"Ngày đó em băn khoăn   thể hiểu , nhưng   để ý đến cái  của  khác,  chỉ   em nghĩ thế nào thôi."
Chu Tú Tú trừng lớn hai mắt: "   con !"
"  ngại." Bùi Hi Bình đến gần một bước  trầm giọng : "Tú Tú,  là một    gia đình, nếu như con của em cũng  thể trở thành  nhà của ,   vui lòng."
Bùi Hi Bình bước từng bước tới gần, ánh mắt sâu thẳm, trong lời   ý  để cho   cự tuyệt.
Thế nhưng ánh mắt  chân thành tha thiết như .
Chu Tú Tú thấp hơn  nửa cái đầu so, hai   gần như  nhưng    thấy rõ  ánh mắt của cô.
Lông mi dài rũ xuống che  mi mắt của cô,  còn  bày tỏ tâm ý của  thế nhưng   thấy lông mi của cô đang run rẩy giống như là đang sợ hãi.
"Cho  một cơ hội." Bùi Hi Bình   mắt cô chăm chú, thấp giọng .
Chu Tú Tú ngơ ngác  , cả khuôn mặt đỏ bừng hết lên.
"Để  nghĩ ." Chu Tú Tú vùi đầu chạy trốn .
Dáng vẻ cô chạy  vội vàng giống như một con thỏ con, nhảy lên nhảy xuống.
Đáy mắt Bùi Hi Bình nhiễm ý  nhợt nhạt.
Chu Tú Tú trở  ký túc xá  bình tĩnh   ít.
 nghĩ đến   lúc  thấp giọng thổ lộ một màn , cô vẫn cảm thấy mặt đỏ tim đập như .