"Nếu cô vẫn  cam lòng như cũ cứ việc tiếp tục gây sức ép, nhưng mà    tiếp theo,  sẽ để cho cô trả giá lớn thế nào ."
Cô  nhẹ nhàng bâng quơ, mỗi một câu một chữ rơi xuống đều mang theo vẻ khí phách.
Chu Tú Tú  hết lời   đầu  với Bùi Hi Bình: "Chúng   thôi."
Bùi Hi Bình rũ mắt  cô, giọng  trầm thấp: "Được."
Tiếng bước chân bước  càng lúc càng xa, bên tai Tiêu Tiểu Phượng giống như tràn ngập tiếng gầm rú, tiếng  nhạo, tiếng thét chói tai... Đợi đến khi cô  bình tĩnh  tất cả cũng  trở  vẻ bình tĩnh. Cô  cúi đầu  cánh tay mảnh khảnh của , nhớ đến ánh mắt  lạnh nhạt  chán ghét   của   cô   khỏi rùng .
Tiêu Tiểu Phượng suy sụp    từng bước   ngoài, sự việc chuyển biển như bây giờ khiến cô  cảm thấy thật vô lý.
Dù cô   mất việc  cũng chẳng  lo cơm ăn áo mặc như , tuy rằng Tiêu Kiến Tân  thể giúp cô  tìm  một công việc khác nhưng tin tức giữa những nhà xưởng  trấn đều luôn liên hệ với , bát cơm đều do tự tay cô  ném , nếu chuyện  mà truyền  ngoài thì còn ai dám thuê cô  chứ?
Trong đầu Tiêu Tiểu Phượng là một mảnh hỗn loạn, cảm giác bước chân   còn lực.
 khi cô     khỏi nhà ăn   một  ngăn chặn .
đầu bếp Ngô lạnh mặt hỏi: "Bên thành phố    giữ nổi  nữa , sự việc   đều là do cô  liên lụy tới , dù thế nào cô cũng  sắp xếp  cho  một công việc."
Trong mắt Tiêu Tiểu Phượng lộ  vẻ trào phúng, cô  lạnh lùng : "Hiện tại phía  bếp đều là thiên hạ của Chu Tú Tú, ông  xem   thế nào sắp xếp cho ông  công việc đây?"
"Không  cô đang  trở mặt  nhận  đấy chứ?" Đầu bếp Ngô  dám tin tưởng .
"Vừa    ông cũng  thấy đó , đến bản   còn đang khó bảo ." Vẻ mặt Tiêu Tiểu Phượng lạnh nhạt vô cảm  ông .
"Hơn nữa đừng    bộ dáng  cả thiên hạ bắt nạt như . Ngày hôm đó bí thư Tiền tới đây,  vỗ m.ô.n.g sạch sẽ xoay   ngay là ai? Hiện tại ở bên  giữ  nổi  tới đây giả vờ đáng thương ? Ai thèm quan tâm tới ông chứ!"
Tiêu Tiểu Phượng đang một bụng tức giận, lúc   những lời lạnh lùng  giọng điệu chanh chua  tính, chờ đến khi ông   còn  đường phản bác  nữa cô  mới  nhạo một tiếng  xoay  rời .
 cô   nghĩ tới bản  mới   vài bước thì cánh tay     kéo , đầu bếp Ngô hung hăng ném cô  lên tường, phía  lưng  đập   cô  cảm nhận một trận đau nhức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-140.html.]
Tiêu Tiểu Phượng kêu lên một tiếng xoay   chạy , nhưng mà hai chân cô    thể nhúc nhích .
Bởi do cánh tay của đầu bếp Ngô đang bóp chặt lấy cổ của cô .
Thời buổi   tìm kiếm một công việc cũng   là chuyện dễ dàng,   trong đơn vị nhà ăn cũng   thường xuyên thiếu, mà nhà ăn quốc doanh  chướng mắt trù nghệ của ông .
Tuy rằng ông  độc   vướng bận gì nhưng dù  cũng  đến tuổi , ông  vẫn  tính toán lo liệu nửa đời  cho bản .
Hiện tại ông   mất việc, sống lang thang hít khí trời để sống ?
DTV
Đầu bếp Ngô hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cánh tay bóp lấy cổ Tiêu Tiểu Phượng càng chặt hơn.
Sắc mặt cô  càng đỏ hơn, tròng mắt trợn trừng, tầm mắt  trái   nhưng vẫn  phát hiện một bóng  nào  qua.
"Buông… buông ... khụ khụ khụ..." Tiêu Tiểu Phượng gian nan mở miệng, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, thấy cô  nước mắt đều  chảy , đầu bếp Ngô mới buông lỏng tay.
Tròng mắt đầy tơ m.á.u của ông   chằm chằm lấy mặt Tiêu Tiểu Phượng.
Tiêu Tiểu Phượng  rét mà run  khỏi lui xuống co rúm  , thẳng đến khi  thể lùi  nữa, trong mắt cô  hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo: "Tìm  cũng vô dụng, ông vẫn nên  tìm Chu Tú Tú ! Từ ngày ông  khỏi đây, cô  lập tức tự tin tự tiến cử   nhà ăn, thậm chí cô  còn trở thành công nhân chính thức của đơn vị chúng  nữa!"
Đầu bếp Ngô giật , lặng thinh mở to hai mắt.
Công nhân chính thức? Sao  thể!
Trong lúc ông  vẫn còn đang kinh ngạc, Tiêu Tiểu Phượng  lui   nhanh chóng chuồn êm khỏi bên cạnh ông .
Cô   chạy   đầu , hai chân   đều tăng tốc độ cực nhanh cũng  quên  đầu liếc mắt  ông .  chỉ liếc mắt một cái,  chân Tiêu Tiểu Phượng hẫng một nhịp cả ngày bay về phía , cả khuôn mặt đều úp xuống đất đập  cục đá.
Đau đớn xuyên thấu tim  cô  hít hà một  nhưng   biện pháp nào trì hoãn , cô  dùng hết sức lực chạy nhanh như bay, mãi đến khi chạy  nổi thở hổn hển.