“Chờ .” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng  trầm thấp.
Âm thanh  hùng hồn  lực, giọng  khàn khàn từ tính, gây cho   cảm giác áp lực  lớn.
Mọi   theo hướng tiếng , tập trung  , thấy  tới đúng là Bùi Hi Bình.
Mà  đang  theo sát Bùi Hi Bình, ngoại trừ hiệu trưởng Phương, còn  con gái của Dương An Định, Dương Tiểu Nha.
Thấy con gái của  tới, Dương An Định sửng sốt, nhanh chóng tiến lên: “Tại  Tiểu Nha  tới đây?”
Chủ nhiệm Phương bình tĩnh : “Tiểu Nha   theo đến để coi thử  gì ăn ?”
Dương Tiểu Nha chớp chớp mắt, ngước  Dương An Định hỏi: “Cha, con  ăn điểm tâm.”
Dương An Định cảm giác những lời  của Dương Tiểu Nha như tát  mặt , cắn răng : “Ông Tiêu, việc   nghiêm túc xử lý.”
Tiêu Kiến Tân gật đầu, hắng giọng  bảo Chu Tú Tú thu dọn quần áo rời , nhưng  chuyện  như ông  tưởng tượng, lúc  hiệu trưởng Phương   .
“Chuyện     , đồng chí Chu là   oan uổng, tuyệt đối  thể để cho cô  rời khỏi cương vị công tác!”
Chu Tú Tú như ở trong mộng, khi thấy hiệu trưởng Phương  chuyện,  khỏi  về phía Bùi Hi Bình.
Là  mời hiệu trưởng Phương tới ?
“Tại    những lời ?” Tiêu Kiến Tân hỏi.
Nụ   khóe môi Tiêu Tiểu Phượng cứng đờ: “Hiệu trưởng Phương, chắc bà  hiểu rõ  chuyện lắm…”
“Vớ vẩn!” Hiệu trưởng Phương trừng mắt  cô , lạnh lùng : “Phòng ký túc xá của đồng chí Chu là do  sắp xếp, vì để cảm ơn cô  việc hỗ trợ nhà trẻ. Thế nào đến trong miệng các ,  thành chuyện bẩn thỉu như ?”
Tiêu Kiến Tân nhíu mày: “Việc    do phó xưởng Dương nhờ bà  ?”
Hiệu trưởng Phương  lạnh một tiếng: “Phó xưởng Dương mời  nổi  !  mà  tới đây,  chợt nhớ tới, con bé Tiểu Nha  cứ liên tục  sắp tới con bé sẽ   kế. Đồng chí Chu luôn quan tâm đến chuyện hai đứa con của , vội vã sắp xếp đón bọn trẻ,  gì  thời gian   mặt Tiểu Nha?”
Dương An Định lập tức   , vẻ mặt kinh ngạc  Dương Tiểu Nha.
Mấy ngày , bình thường Dương Tiểu Nha đều liên tục  về chuyện   kế, ông  cũng cảm thấy kỳ quái, tại  con bé ở nhà trẻ   mấy chuyện ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-135.html.]
DTV
“Nha Nha cả ngày nhắc tới  kế, còn chẳng  do đồng chí Chu liên tục  gì đó với nó?” Có   nhạo .
Cho đến lúc , Chu Tú Tú cuối cùng cũng hiểu rõ hết tất cả những âm mưu .
Cô  tới  mặt Dương Tiểu Nha, nhẹ giọng hỏi: “Cháu  cô là ai ?”
Dương Tiểu Nha  chằm chằm cô một lúc lâu, lắc đầu: “Cháu   cô.”
Tiêu Tiểu Phượng  ở một bên chuyển động ánh mắt, lui về phía  một bước,  để bản  lẫn trong đám .
  thứ   như cô  mong , Chu Tú Tú đột nhiên  xổm bên  Dương Tiểu Nha: “Vậy ai  là cháu sắp   kế?”
Tròng mắt đen nhánh của Dương Tiểu Nha chuyển động mấy vòng, lúc  thấy Tiêu Tiểu Phượng, ánh mắt sáng lên, lớn tiếng : “Chị Tiểu Phượng, sáng sớm hôm nay em   với cha về chuyện  kế. Sô cô la cháu ?”
Dương Tiểu Nha từ bên  Chu Tú Tú chạy , chui  trong  , kéo Tiêu Tiểu Phượng  ngoài.
Bàn tay mềm mại trắng nõn của cô bé xòe , dùng giọng sữa : “Cho em sô cô la,  khi về nhà em sẽ giục cha.”
Việc phát triển đến bước  là chuyện mà    ngờ .
Tiêu Tiểu Phượng lúng túng thu tay , thầm nghĩ con nhóc  thật nhanh miệng.
Bên tai   tiếng thảo luận, chỉ là mũi nhọn lúc ,  hướng về phía Tiêu Tiểu Phượng.
“Lúc đầu tưởng đầu bếp Chu dạy đứa trẻ  như , nhưng  ngờ tới, đứa trẻ      cô ! Cuối cùng  là âm mưu của đồng chí Tiêu?”
“Khi nãy cũng là Tiêu Tiểu Phượng nhằm  đầu bếp Chu, chắc   cô   đuổi    khỏi đơn vị chứ?”
“Một  là con gái xưởng trưởng, một  chỉ là đầu bếp nấu ăn  đầy mùi dầu ăn trong phòng bếp, Tiêu Tiểu Phượng  cần thiết   khó dễ Chu Tú Tú...”
Sắc mặt Tiêu Tiểu Phượng bắt đầu trắng bệch.
Vương Húc Phương thấy , lập tức nhảy  bảo vệ con gái : “Phương, lời  của bà  thật khó ! Tiểu Phượng vạch trần nhiều chuyện như , còn   là vì lo cho danh tiếng của xưởng ? Thanh giả tự thanh*, nếu như Chu Tú Tú thật   vấn đề, như  tại  trong ký túc xá   áo đàn ông?”
*Thanh giả tự thanh: Người trong sạch, dù họ   những lời thanh minh cho  thì họ vẫn là những  trong sạch. Còn bản  những  , cho dù họ tìm đủ  cách để chối cãi những hành vi  của  thì bản  họ vẫn là một  .