“Tạm thời  nhắc tới việc , cô bảo   bọn họ tay đ.ấ.m chân đá,  vết thương do chuyện đó ở   cô  ?”
Trần Thục Nhã bỗng im bặt, ngay lúc    nhao nhao lên phụ họa Chu Tú Tú, trong lòng cô  hoảng hốt, mơ hồ : “Mẹ con    gian xảo, chuyên chọn vị trí  quần áo che mất mà  tay.”
Chu Tú Tú để lộ dáng vẻ như  chợt hiểu : “Thì  là . Nếu như thật sự  thương thì nhất định  thể kiểm tra  , đến lúc đó  chỉ mời đồng chí công an đến trị Đổng Hòa Bình vì tội lưu manh mà còn  trị cả hai  con bọn họ vì tội gây thương tích.”
Cô    tiến lên phía ,  với Nhạc Hoa Bình: “Chủ nhiệm Nhạc, tuyệt đối  thể nhân nhượng với việc , nếu  thì   thôn chúng  còn  bao nhiêu thanh niên trí thức  hại nữa? Theo lời   , chúng   lên  bệnh viện thị trấn ngay, tìm một bác sĩ nữ để kiểm tra vết thương cho cô .”
Trần Thục Nhã nuốt nước miếng, căng thẳng  về phía họ.
“ mà, nếu như kiểm tra    cô    vết thương,  chuyện  sẽ   . Nhất định   báo công an , thanh niên trí thức Trần học nhiều như thế, chỉ cần đầu óc   theo con đường chân chính thì nhất định sẽ  các đồng chí công an giáo dục bổ túc.
“Còn về phần Đổng Hòa Bình, hình phạt xã chúng  dành cho   sợ là quá nhẹ, vẫn nên cho  trại để  lao động cải tạo một trận… Phải xem  hai  bọn họ thế nào .”
Giọng điệu Chu Tú Tú nhẹ nhàng   lực,  từng chữ  khiến      thể cãi  .
Lúc đầu ủy ban thôn  xử lý trong nội bộ, tránh truyền   thêm chuyện xui nhưng bây giờ thanh niên trí thức Trần  nhất định   lớn chuyện lên thì cũng  thể  trách bọn họ   điều .
Bí thư thôn im lặng một lát    giọng đanh thép: “Đồng chí Chu  đúng, cứ xử lý theo pháp luật !”
Dù  thì nhóm cán bộ thôn vẫn  uy lực, họ  mới  lệnh, các đồng chí thanh niên trong thôn lập tức túm lấy mấy  , chuẩn  đưa đến đồn công an.
Đổng Hòa Bình và Trần Thục Nhã    ngờ  chuyện sẽ  đến tận mức , cả hai  dọa cho khẽ run rẩy,   quỳ bịch phát xuống.
Trần Thục Nhã sợ công an, càng sợ  tù hoặc   lao động cải tạo hơn, nước mắt của cô  thoắt cái  rơi xuống. Cô  lắc đầu nguầy nguậy, lật  những gì   .
“Không  bọn họ cưỡng bức , chúng  là do tâm đầu ý hợp,  kìm  lòng… Bí thư, trưởng thôn,   sai , xin   cho  một cơ hội. Đừng báo công an, tuyệt đối đừng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-131.html.]
Nói một hồi, váy Trần Thục Nhã  ướt một mảng, một dòng nước tiểu cứ  mà chảy xuống theo bắp chân cô .
Ai mà ngờ  cô    dọa đến nỗi đái  quần luôn chứ!
Mọi  lập tức bịt mũi lùi ,  mặt  vẻ ghét bỏ.
Đổng Hòa Bình  cô ,    Bùi Nhị Xuân  một bên mặt  đổi sắc, trong lòng trở nên buốt giá.
Ngô Đại Muội cũng quỳ  đất đau khổ cầu xin, bí thư thôn thấy bà   gần đất xa trời, cuối cùng quyết định sẽ bàn  việc  kỹ hơn. Chỉ là mặc dù  báo công an, nhưng chắc chắn  báo cho bên thanh niên trí thức để họ xử lý.
DTV
Còn về phần Đổng Hòa Bình, trừ điểm công cũng , đổi sang  công việc bẩn nhất và nặng nhọc nhất trong công xã cũng , tóm  cho dù  thế nào thì cũng sẽ  để    thời gian thư thả.
Cuối cùng, nhóm cán bộ trong thôn mạnh mẽ phê bình giáo dục bọn họ xong  mới   rời .
Bọn họ  mới , Bùi Trung Hà mang ngọn đuốc đang cháy tới,  lưng cô  còn  Bùi Tiểu Thu  cùng, ném ngọn đuốc đang cháy   mấy  .
Đổng Hòa Bình và Trần Thục Nhã  trốn mà  ,  đánh  thì  một đám  trong thôn giận giữ đè chặt .
Đột nhiên, hai  thấy  mặt thật ướt át, mở mắt  thì thấy những  trong thôn đang mỗi  một miếng nước bọt đậm đặc nhổ lên  bọn họ,  còn chút tình cảm nào.
Hai  ngày thường tự cho là  đủ thể diện giờ  trở nên chật vật  chịu nổi ngay lập tức.
Đổng Hòa Bình và Trần Thục Nhã  đánh cho m.á.u me be bét,  mặt sưng đỏ, nước bọt và nước tiểu   kết hợp  thành mùi hôi thối  tả .
Trần Thục Nhã cũng   sức để chống cự, cô    đất, đau đến nỗi  thể động đậy, trong đầu rối như mớ bòng bong.
Chỉ cần thanh niên trí thức xử lý xong thì bê bối của cô  sẽ  truyền , tới lúc đó đơn vị trong thành phố sẽ  nhận cô ,  thì cũng chỉ  thể ở  đây.