Người phụ nữ coi chồng như trời như  mà thật sự  ly hôn ?
Trương Liên Hoa kêu rên một tiếng, cả  nhoài  đất: “Không thể ly hôn ! Nếu ly hôn thì cả nhà  mất sạch mặt mũi  còn !”
Nhạc Hoa Bình hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ mặt mũi nhà họ Bùi bọn họ  mất hết lâu .
Nếu chuyện    khó chịu đến mức  mà Bùi Nhị Xuân còn  cắn răng nhịn nhục thì tôn nghiêm của chị  sẽ  vứt xuống chà đạp ngay lập tức!
“Nếu cô   ly hôn thì trong thôn sẽ  giấy chứng minh, đến lúc đó cô hãy cầm lên  trấn mà .” Bí thư thôn nghiêm túc  về phía Bùi Nhị Xuân, còn  thêm.
“ mà chuyện   thể cứ để như thế. Đổng Hòa Bình là  trong thôn chúng , theo lý thì nên để công xã xử lý, về phần thanh niên trí thức,  sẽ liên hệ với bên thanh niên trí thức để xử lý! Đối với loại hành vi , ủy ban thôn chúng  tuyệt đối  nhân nhượng!”
Trần Thục Nhã tự cho  là thông minh, thực tế lá gan  nhỏ hơn bất cứ ai, cô  chỉ dám  mấy trò vặt nhỏ nhặt chứ  đủ quyết đoán để đối mặt với tình cảnh lớn thế .
Mà bây giờ đối mặt với một màn , với cô  mà  thì cũng  là một cảnh tượng hoành tráng.
Lúc cô  quỳ  mặt đất, từng ánh mắt dừng   cô ,  xem thường và kinh ngạc,   càng nhiều sự chế giễu hơn. Tất cả   đều  hiểu, một thanh niên trí thức tới từ thành phố như cô    bằng lòng thông dâm với một  đàn ông vô dụng như Đổng Hòa Bình . Lúc , khi  lấy  tinh thần, Trần Thục Nhã cảm thấy  cũng  thể hiểu nổi.
Quay đầu  sang Đổng Hòa Bình một chút, thấy    sấp xuống chân Bùi Nhị Xuân để cầu xin tha thứ, dáng vẻ nước mũi còn dính  khóe miệng, trong lòng Trần Thục Nhã đầy kinh tởm.
Sau đó, dường như là trong vô thức, cô  lớn tiếng : “  oan, xin cán bộ thôn  chủ cho !”
Bí thư thôn ngẩn , ấn đường nhíu : “Đã  bắt tận nơi , còn  cãi láo ?”
Trần Thục Nhã suy tư một lát, cắn môi, trong mắt chảy  hai hàng lệ: “  cãi láo. Là do thằng súc vật  cưỡng bức ,   và   giả bệnh, để  qua đó xem,  ngờ   tới thì    lập tức đóng cửa . Mẹ con nhà   đ.ấ.m  đá ,  ép buộc  dụ dỗ , nên mới xảy  chuyện…”
Cô   đến run cả , nửa quỳ nửa bò đến  mặt Giang Quốc Phương, nắm chặt lấy ống quần ông : “  tố cáo  , tố cáo tội lưu manh của  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-130.html.]
Đổng Hòa Bình nào  ngờ  là cô  sẽ cắn ngược   một phát.
Trong lúc nhất thời,   trở nên luống cuống. Hai  tằng tịu,  bắt  cùng lắm là mất mặt thôi, nhưng nếu tố cáo lên đồn công an thì   sẽ phán   phạm tội lưu manh, ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất luôn!
Đổng Hòa Bình hung hăng lắc đầu, hét to: “  !   vợ  con,    hợp sức với   để cưỡng bức cô ? Là cô , cô  thông dâm với …”
Hai con ch.ó cắn  đến nỗi cả miệng  lông,  hết tất cả chuyện xảy  trong  thời gian  . Trong đó  thật  giả, chỉ  thể để cán bộ thôn và  dân trong thôn tự  phân biệt.
“Liệu   bọn họ cưỡng bức thanh niên trí thức Trần thật chứ? Thanh niên trí thức Trần trẻ tuổi xinh ,   đàn ông nào mà chẳng ,  cứ  tìm cái thằng bỏ  ?”
“Cứ  thằng bỏ  đó  tiền thì cũng thôi , nhưng vấn đề ở đây là   nghèo kiết xác như ! Nghe  tất cả tiền trong nhà bọn họ đều ở trong tay vợ   cả!”
Cuối cùng cũng    về phía Trần Thục Nhã.
Nghe  lời  của bọn họ, Trần Thục Nhã dần tỉnh táo . Ngay lúc cô  nghĩ rằng  việc còn  thể  đổi  chút ít, cô   thể trở thành   hại thì Chu Tú Tú  đột ngột lên tiếng.
DTV
“Thanh niên trí thức Trần, cô cũng chẳng  bác sĩ, bọn họ mời cô đến khám bệnh  gì chứ?” Chu Tú Tú hỏi.
Lời   của Chu Tú Tú  thu hút sự chú ý của  .
 thế, Trần Thục Nhã chỉ là một thanh niên trí thức nên cũng sẽ  khám bệnh, nếu  con nhà Ngô Đại Muội và Đổng Hoà Bình  thấy trong   khỏe mà mời cô  sang thì chẳng  là đang  bừa ?
Vẻ mặt Trần Thục Nhã  đổi: “Sao   ? Cái   hỏi bọn họ chứ!”
Chu Tú Tú : “Cô   bác sĩ thật, nếu như bọn họ cảm thấy  khỏe mà tìm đến cô, chắc chắn cô sẽ từ chối, mà   đến nhà bọn họ một cách thành thật như .” Thấy con ngươi Trần Thục Nhã đảo một vòng  phản bác, cô   thêm.