Sau núi tuy yên tĩnh nhưng đôi lúc sẽ  một hai  ngẫu nhiên đến, nếu  bắt gặp thì cô  sẽ  giữ  chút mặt mũi nào hết.
Trần Thục Nhã đắn đo suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng quyết định gặp mặt với   ở nhà Ngô Đại Muội. Trần Thục Nhã cũng  sợ Ngô Đại Muội  ý kiến gì với cô , bởi vì cô   cốt truyện, bà già   sống lâu,  đáng để sợ.
Vốn nghĩ bây giờ là ban ngày, Bùi Nhị Xuân dù  lo lắng thì cũng   chuyện đến nhà  chồng chị   ầm lên, thật sự  ngờ  là  chuyện  phát triển vượt xa tầm kiểm soát của cô .
“Không …” Mồ hôi  lưng Đổng Hòa Bình  ướt một mảng. Anh  lao xuống giường, chạy đến  mặt Bùi Nhị Xuân ôm chặt lấy chị ,  cho chị  mở cửa.
Bùi Nhị Xuân  thể động đậy, hận đến nghiến răng,  chửi nhưng nước mắt trong mắt  chảy xuống. Chị  khẽ cắn môi,  đầu  với Chu Tú Tú: “Giúp  với.”
Bên trong đôi mắt chị  chứa sự buồn thương sâu sắc.
Chu Tú Tú trịnh trọng gật đầu, bước đến  đưa tay mở cửa .
Ngăn tủ  cũ, lúc mở phát  tiếng kêu “cót ca cót két”.
Sau đó, là một tiếng “uỳnh” nặng nề.
Trần Thục Nhã lăn  từ trong đống quần áo và chăn đệm.
Cô  mặc một bộ váy hoa nát, mép váy xô lên , hai chân trắng nõn nà, bàn chân cũng đang để trần.
Lại  lên  thì thấy b.í.m tóc cô  rối tung, gương mặt ửng hồng, ánh mắt  sợ hãi e dè.
Người sáng suốt  phát là  mới  xảy  chuyện gì.
“Thật sự   vụng trộm !”
“Thanh niên trí thức gì chứ, chỉ là một đứa đê tiện, là cái giày rách! Vừa đến thôn Thứu Sơn chúng   gian díu với đàn ông ?”
“Mau  tìm bí thư thôn , đưa  đến cổng ủy ban thôn, để xem cán bộ xử lý việc  thế nào!”
Mấy  đàn ông cao to lực lưỡng xông lên, túm tay  lôi Trần Thục Nhã  bên ngoài. Trần Thục Nhã co rúm ,  cho  khác động ,  nhận  những lời chế nhạo.
“Đến giờ  mà vẫn còn  đóng giả dáng vẻ gái tân  chồng ?”
“Đồ đĩ    hổ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-129.html.]
“Hiểu lầm ! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!” Giọng Đổng Hoà Bình cũng run rẩy, nhưng   còn  kịp giải thích thì   hai  của Chu Tú Tú kéo đến ủy ban thôn.
Bùi Nhị Xuân  ở một chỗ, sức lực cả  đều biến mất, xụi lơ ngã xuống.
“Chị!”
Bùi Trung Hà và Bùi Tiểu Thu vội vàng bước đến, hai  mỗi  một bên, đỡ lấy chị . Thế nhưng nên  gì để an ủi chị  bây giờ thì hai    , chỉ  thể  về phía Chu Tú Tú để xin giúp đỡ.
“Đi xem xem cán bộ thôn giải quyết việc  thế nào  .” Chu Tú Tú nhỏ giọng  một câu.
DTV
Trương Liên Hoa hung hăng trừng cô, mắng: “Chính cô là đứa gây rối, nếu  …”
“Nếu bà còn  ngậm miệng…” Chu Tú Tú  kiên nhẫn liếc bà , nhàn nhạt : “ cam đoan là  thể khiến bà hối hận vì  nhục mạ , bà  tin ?”
Trương Liên Hoa  cô chặn họng .
Chu Tú Tú như  thật sự  kỳ lạ, bà   chút sợ hãi…
Một đoàn  kéo Đổng Hòa Bình và Trần Thục Nhã, hùng hùng hổ hổ  đến ủy ban thôn.
Mấy cán bộ thôn  đó    con gái lớn nhà họ Bùi mâu thuẫn với con rể nhưng cũng chỉ nghĩ là một vụ cãi vã nhỉ,  cần  tới hòa giải,  ngờ là bây giờ  xảy  chuyện thật.
“Chuyện gì thế ?” Mắt ưng bén nhọn của bí thư Giang đảo qua Đổng Hòa Bình và Trần Thục Nhã  đè  đất, lạnh giọng hỏi.
Có bà cô nhiệt tình lập tức   kể hết  chuyện  xảy .
Mặc dù  dân trong thôn   văn hóa nhưng kể chuyện  cực kỳ trôi chảy, kể hết một lượt từ đầu đến cuối mà  ngắt chút nào, chỉ trong chốc lát  kể  rõ ràng tất cả.
Nhạc Hoa Bình quá đỗi sợ hãi: “Đây là vấn đề về tác phong đó, nếu là mấy năm , hai   lôi  diễu hành khắp đường phố cũng  quá!”
“Thật sự là  phù hợp với thuần phong mỹ tục! Sao thôn chúng    thể  chuyện đồi bại đến !” Bí thư Giang tức đến run cả ,  về phía trưởng thôn: “Ông thấy việc  thế nào?”
Trưởng thôn tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt lạnh băng: “Vậy thì còn  xem nhà họ  xử lý như thế nào.”
Bùi Nhị Xuân bước  từ trong đám đông, giọng  tỉnh táo: “Trưởng thôn,   ly hôn.”
Lời    , tất cả   đều kinh ngạc. Mặc dù Đổng Hòa Bình   chuyện mất hết mặt mũi, nhưng ai mà   lúc  Bùi Nhị Xuân còn yêu đương   thường ngoan ngoãn phục tùng, kể cả  khi kết hôn tính cách chị  càng lúc càng dữ nhưng   mắt đều  thể thấy  chị  thật lòng đối  với  .