“Tất cả   mau đến đây mà xem,  Đổng Hòa Bình với thanh niên trí thức Trần cùng   ở  giường !”
Giọng  của Bùi Nhị Xuân  cao  thé, chị     xông tới phòng, thấy cánh cửa khép hờ thì dùng chân đạp thẳng .
Khi  dân trong thôn đang chen chúc ở ngoài phòng  ngóng cuộc cãi  , nhiệt huyết lập tức sôi trào.
Người vụng trộm với Đổng Hòa Bình là một thanh niên trí thức!
“Hai vợ chồng đầu giường đánh , cuối giường  hòa, từ từ sẽ  thôi.” Ngô Đại Muội khó chịu mở miệng: “Mọi  cứ  về  .”
Nói  nhưng đầu gối bà  vẫn còn đang quỳ  mặt đất, lúc  những lời  về cơ bản là chân   vững, ánh mắt những  dân trong thôn sáng lấp lánh, đều đang hóng chuyện.
Lúc đầu Trương Liên Hoa còn  bằng lòng  lớn chuyện lên, bây giờ vò mẻ  sợ rời, lấy chân đá khiến Ngô Đại Muội đang ngăn ở cửa bay  ngoài: “Cái đồ  già còn    hổ, cút !”
Bùi Nhị Xuân tiến  trong buồng,   thấy Đổng Hòa Bình  thẳng  giường.
Dáng vẻ   vẫn còn đang mơ màng buồn ngủ, dụi dụi hai mắt , : “Vừa nãy    đất thấy mệt quá nên đến đây ngủ tạm. Nhị Xuân, em đến tìm  ?”
Anh  , đẩy chăn    một chút, nghiêm mặt : “Bên ngoài  tiếng gì thế? Mau bảo bọn họ về , sức khỏe    , nếu   sợ thì  sẽ giận em đấy!”
Lúc  chuyện, sắc mặt Đổng Hòa Bình  hề  đổi, ấn đường nhíu , dáng vẻ như đang hỏi tội. Tuy nhiên    dứt lời thì  thấy tốp ba tốp năm  trong thôn chen chúc  , trong đó  cả nam lẫn nữ. Lúc bọn họ tới vội vàng to tiếng hỏi xem xảy  chuyện gì,  lưng   thêm mấy  nữa đến,  hai em gái của Bùi Nhị Xuân và Trương Liên Hoa, còn  cả Chu Tú Tú nữa.
Sắc mặt Đổng Hòa Bình thoắt cái   đổi.
Bùi Nhị Xuân  chằm chằm  mặt  , nước mắt rơi ào ào: “Họ Đổng ,   xứng với  ? Bao năm nay  một lòng một  với , sinh cho  một thằng con trai, còn theo họ . Vậy mà   lắm, thoắt cái liền trở mặt…”
“Cô  mấy thứ vô dụng   cái gì?” Trong mắt Đổng Hòa Bình như tóe  lửa,  kiên nhẫn ngắt lời chị ,   hạ giọng: “Có    với cô   tiếng  chung ? Nhị Xuân, cô quá ngu xuẩn. Cô đưa nhiều  đến như thế, là   nhận sai ?   cho cô , nếu như  to chuyện  lên, hai chúng  cũng chia tay .”
DTV
Bùi Nhị Xuân ngớ hết cả .
Anh   : “Dùng đầu óc mà nghĩ  thử xem,  to chuyện lên thì  gì  cho cô ? Cô    đ.â.m chọc  lưng   vẫn ly hôn ? Bùi Nhị Xuân, hai chúng  là vợ chồng, chửi  thì cũng là chửi cô! Còn về chuyện ly hôn, cả thôn chẳng  ai từng ly hôn cả, cô  theo mốt  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-128.html.]
Từ  đến giờ, Đổng Hòa Bình đều nắm Bùi Nhị Xuân trong lòng bàn tay.
Anh   chị  tới như thế nào thì   như , còn khiến chị  nhất định  trấn an  những  trong thôn,  cho bọn họ ăn  lung tung.
Bởi vì Đổng Hòa Bình  với Bùi Nhị Xuân gần như là bằng giọng thì thầm nên    thể  thấy, bây giờ trong phòng chỉ còn      giường, một   cũng  đủ kiên nhẫn nữa.
“Cuối cùng thì  chuyện gì thế? Coi chúng  như mấy con khỉ để trêu ?”
“Thanh niên trí thức Trần ở  thế?  thấy là vợ chồng hai  giận dỗi , bắt chúng   bia đỡ đạn đây mà!”
Những  trong thôn đầy tức giận, la hét định rời . Nước mắt  mặt Bùi Nhị Xuân  thể lau sạch , chị   chằm chằm  Đổng Hòa Bình, thấy khóe miệng    một nụ  trào phúng, trái tim càng thêm buốt giá.
Anh   chị   dám la làng nữa.
“Nhị Xuân,  về nhà thôi.” Trương Liên Hoa thấy trong phòng chỉ  một  Đổng Hòa Bình thì  lên túm tay Bùi Nhị Xuân.
Đổng Hòa Bình cũng đáp: “Mẹ,  tranh thủ đưa cô  về…”
   còn  dứt lười thì Bùi Nhị Xuân  đột ngột xốc cái chăn   đang đắp   lên: “Đứng dậy cho !”
Đổng Hòa Bình giật , cả  rụt , đến lúc  hồn  thì mắng: “Cô  điên ?”
Bùi Nhị Xuân lạnh lùng liếc  ,  đầu bước tới  tủ quần áo gỗ.
Cửa tủ đóng chặt, cả  Trần Thục Nhã ở bên trong cũng toát mồ hôi hột.
Vì nóng, cũng là do  dọa.
Dựa theo tình tiết tiếp theo trong sách, khi Đổng Hòa Bình  thành phố trong  tới sẽ tìm  cách kiếm tiền,  đó tài nguyên tăng nhanh, dấn   con đường  lên như diều gặp gió. Trần Thục Nhã lo chuyện   thư tình cho thanh niên trí thức Vương và Trần Kiến Thiết sẽ trở thành cái gai trong lòng   nên  dỗ ngon dỗ ngọt   .