Gà  khí thế hừng hực, vỗ cánh phập phập vô cùng mạnh mẽ, cô giữ thật chặt, vất vả lắm mới  thể kiềm chế  .
 mà lúc cô chuẩn   lên, xuyên qua khe hở của lùm cây, bỗng nhiên  thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trần Thục Nhã lấm lét  trái , lén lút  qua bóng cây,  khụy gối, nhẹ nhàng gõ cửa một căn phòng.
DTV
Người trong phòng mở cửa,  là một bà lão.
Trần Thục Nhã nhanh chóng từ khe hở mà bà lão mở lách ,  đó cửa phòng nhẹ nhàng đóng .
Lúc Chu Tú Tú  dậy, trong lòng vẫn luôn tự hỏi, nhưng bất đắc dĩ là gà  trong tay  vẫn  tạo phản, cô    chậm trễ thời gian, nên  thể  gì khác là tăng nhanh bước chân.
 Chu Tú Tú  ngờ tới, vận may đặc biệt , khi đến nơi, cô thấy Trương Liên Hoa và Bùi Nhị Xuân đang  mang hai đứa trẻ .
“Hai đứa trẻ nhà cũng  , cha cũng mất, bà nội   cực khổ, bây giờ các  còn  giữ,  cho cháu  về?" Trương Liên Hoa chống nạnh mắng to, nước bọt phun đầy đất.
"Chu Tú Tú dọn  ở riêng, chúng   xen , hiện tại   phủi m.ô.n.g ,   trả hai đứa trẻ cho chúng , rốt cuộc các  đang nghĩ cái gì?”
Trương Liên Hoa nâng cao giọng, mắng chửi  đến mức lông mày cũng cau , hai gò má hóp , xương gò má  đặc biệt cao,   là     dễ bắt nạt.
Nhà họ Chu khó   một ngày náo nhiệt như thế,  ít  dân trong thôn đều vây ,  khi  Trương Liên Hoa kêu ca, tất cả   đều lên tiếng  về cô.
“  Tú lớn lên, đứa bé  từ nhỏ   chịu  việc, một chút khổ cũng  chịu .”
“Không nghĩ tới  khi kết hôn vẫn , chồng  mới c.h.ế.t   bỏ , còn  mang cháu   !”
Dân trong thôn cứ lạc hậu như , họ thường bàn chuyện  mỗi bữa trưa, ngoại trừ thời gian , chờ nhà nào đó truyền  chuyện , lập tức  chủ đề bàn luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-122.html.]
Lúc  thấy  chuyện ngày càng lớn,  nhà họ Chu từ ruộng chạy về, hai   của Chu Tú Tú chắc chắn sẽ   gì về em gái , nhưng hai  chị dâu   chịu đựng như thế. Các cô tưởng sẽ  cuộc sống an bình  khi sinh, bây giờ  thấy chạnh lòng, cảm thấy mệt mỏi với tiếng  của  em chồng , càng nghĩ càng thấy thiệt.
 khi suy xét kỹ hơn, các cô cũng tin tưởng em chồng     như thế,  tới  lui, đều do mồm mép của những  .
Trương Liên Hoa thấy   giúp   chuyện, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lóe lên ánh sáng. Bà    rung trời chuyển đất,  cho Bùi Nhị Xuân một cái nháy mắt,  để con gái  hộ hai câu.
Bùi Nhị Xuân liền : “Mẹ  phúc hậu, cho cô   ở riêng,  ngăn cản.  Tiểu Niên và Tiểu Uyển là con cháu họ Bùi, nhất là Tiểu Niên, nó sẽ là  giúp nhà họ Bùi nối dõi! Xin   thương xót, giúp chúng   vài lời, kêu họ trả  cháu cho chúng !”
Các thôn dân như hiểu rõ  chuyện, yêu thích đại diện  chuyện cho phe yếu, mắt thấy Trương Liên Hoa và Bùi Nhị Xuân đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, lập tức   hỗ trợ kêu bí thư đến.
  nghĩ tới, bọn họ còn  kịp  thì thấy Chu Tú Tú mang theo một con gà mái  tới: “Náo nhiệt như , sân khấu  dựng trong nhà chúng  ?”
Chu Tú Tú cao giọng , khi  tới ánh mắt cô lạnh lùng quét một vòng, thấy Tiểu Niên và Tiểu Uyển co ro  một góc, ấn đường  nhịn  nhíu .
Trương Liên Hoa  trong tay cô cầm một con gà mái, càng cảm thấy tức giận vô cùng.
Từ lâu    trong thôn truyền rằng con gà mái to  do gia đình nhà  của Chu Tú Tú tặng, nhưng  nào mà   nhà  đẻ cô  bao nhiêu cân lượng? Muốn lấy   một con gà mái, vẫn nên  mơ ! Nhất định là cô dùng tiền của  mua!
Xem   đây khi con trai của  còn sống,  trộm cho cô  ít tiền!
Trương Liên Hoa nhổ nước bọt, cả  đều nhảy dựng lên: “Cô tới đúng lúc lắm! Hai đứa trẻ ,  thấy cô  vẻ   nuôi! Vậy thì trả cho chúng , miễn cho ở nhà  các  dạy hư!”
“Hai đứa trẻ thật đáng thương,   cha, ở nhà bà ngoại chịu khổ.” Bùi Nhị Xuân thở dài.
“Còn  bằng theo chúng  về nhà, sẽ  gầy đến như  !”
Thấy con gái  phối hợp diễn, trong lòng Trương Liên Hoa mừng rỡ, nhưng vẫn  kêu lên hai tiếng: “Mẹ    trong thành phố, sẽ  để ý đến sống c.h.ế.t của các con! Tiểu Niên, Tiểu Uyển, theo nội về nhà,   cần các con, sẽ  bà nội thương!”