Với  tiền dư , còn  bằng mua vài món đồ chơi cho hai đứa trẻ.
Chu Tú Tú  nghĩ như thế,  mặt liền nở  một nụ .
Nháy mắt  đến ngày nghỉ, cô  về nhà thăm bọn trẻ.
Đây là ngày nghỉ đầu tiên của Chu Tú Tú tại xưởng thịt, sáng sớm cô lập tức xuất phát, do dự hỏi mượn tiền hai  đồng nghiệp trong ký túc xá,  đến hợp tác xã cung tiêu một chuyến.
Có thể trở thành   việc chính thức của nhà máy thịt, hoặc là   bằng cấp cao,  nghiệp trung học, hoặc trong nhà   bối cảnh. Hai  trong ký túc xá   là   gia cảnh khó khăn,   Chu Tú Tú  mượn tiền,  hề nghĩ ngợi, trực tiếp móc tiền từ trong ví .
“Cô cứ cầm lấy xài, chờ tháng  phát tiền lương trả , chúng   vội.”
Chu Tú Tú  sự tin tưởng cùng ánh mắt chân thành của các cô  cho cảm động,  : “Cảm ơn hai . Thật  nhà   tiền, nhưng    vội, nên quên mang theo mà thôi, buổi tối lúc trở về nhất định sẽ trả cho hai .”
“Còn  thể  tin cô ?” Sống cùng với  mấy ngày nay,  hai  họ tính toán mấy cái  chứ, xua tay ý bảo cô nhanh chóng lên đường.
Điều quan trọng bây giờ là   về gặp bọn trẻ.
Chu Tú Tú cũng  lãng phí thời gian nữa, cầm tiền với vé mà đồng nghiệp đưa, đến hợp tác xã cung tiêu một chuyến.
Khung cảnh hợp tác xã cung tiêu đông nghẹt, cô ở bên ngoài xếp hàng hồi lâu, khi  đến xà phòng cùng kem đánh răng ở bên trong  hết hàng, thì trong lòng gấp vô cùng.
Thật vất vả đến lượt cô, cơ thể Chu Tú Tú linh hoạt chen  trong, ánh mắt nhanh chóng đảo qua quầy hàng.
Cuối cùng, tầm mắt của cô dừng  một góc trong quầy.
Nơi  vẫn còn đặt mấy món đồ chơi, cô thở phào một .
Mấy năm nay, một phân tiền đều  chia đôi,  lớn yêu thương trẻ con, cũng   mấy  chịu bỏ tiền  mua đồ chơi cho con .
Chu Tú Tú cũng  nỡ.
 nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Niên với Tiểu Uyển, trong lòng cô  chua xót,  tới tủ đồ chơi, cô  tới chỉ về phía : “Xe đồ chơi với con búp bê vải ,  thể lấy cho   một chút  ?”
Thái độ nhân viên của hợp tác xã cung tiêu   lệ, nhưng cũng bởi vì thấy dáng vẻ xinh  gọn gàng của Chu Tú Tú, ngón tay trắng nõn chỉ  món đồ chơi,  lẽ nghĩ cô là   tiền, khóe miệng  kéo, nhẹ giọng : “Xe đồ chơi nhỏ  giá tám đồng tiền, búp bê thì là một tệ,  cần phiếu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-121.html.]
Chu Tú Tú tính toán một chút dựa  giá hiện tại.
Vào thời điểm hiện tại, một cục xà phòng chỉ cần hai đồng năm để mua, thì hai món đồ chơi  gần hai tệ, thật mắc!
 nghĩ tới dáng vẻ của bọn trẻ khi  thấy đồ chơi, Chu Tú Tú khẽ cắn môi: “Gói  giúp .”
Nhân viên bán hàng nhướng mày, một tay cầm xe đồ chơi nhỏ, một tay cầm búp bê vải: “Lấy cái nào?”
“Đều lấy hết.”
DTV
Người   sửng sốt, vội vàng gật đầu, lấy giấy gói  cho cô.
Chu Tú Tú  xe buýt  về thôn, dọc theo đường  xe cứ lắc lư, trong lòng  dâng lên cảm giác  trở  chốn xưa.
Khi đợi  xe dừng  ở cửa thôn,  khi về nhà cô gói tiền kỹ , mua thêm một con gà,   về nhà  đẻ.
Từ xa,    thấy trong tay cô cầm theo con gà, tất cả   đều mang vẻ mặt khiếp sợ, còn   ngăn , hỏi cô  mang gà  nơi nào.
Khi   Chu Tú Tú  mang gà về nhà  đẻ,   càng kinh ngạc đến mức tròng mắt  rớt  ngoài.
Mặc dù  ở trong thôn, nhưng  mang gà  tặng, quả phụ Chu thật là hào phóng!
Mấy  thím trong thôn thấy cô   chút giả tạo nào, n.g.ự.c  khỏi  một trận chua xót, cùng là con gái gả  như tát nước  ngoài,  còn  thể mang gà về nhà  đẻ.
 con gái  thì ? Lâu lâu về nhà   đòi tiền!
Thực sự là  so với  tức chết!
Đại khái là quen tiêu tiền, nên Chu Tú Tú đối với tiền bạc   khái niệm gì, lúc  thấy   khiếp sợ như , trong lòng cũng đoán  sẽ  Miêu Lan Hương lải nhải vài câu.
Tuy nhiên, mặc dù lải nhải dong dài, nhưng cảm nhận  sự quan tâm của  khác cũng , Chu Tú Tú mỉm , tăng nhanh bước chân đến nhà họ Chu.
Lúc  tất cả   đều bận   việc, mấy  lớn tuổi ở cuối thôn  chỗ mát  chuyện phiếm, bởi  cả một đoạn đường, Chu Tú Tú  gặp  nào. Một tay cô cầm túi hợp tác xã cung tiêu, một tay cầm gà ,  để ý, nên để gà  nhảy lên. Cô sợ đến mức  xổm xuống, giữ gà  .