Dương An Định  chằm chằm  Chu Tú Tú.
Người  chỉ đội mũ đầu bếp, mặc đồng phục đầu bếp, cũng   là quần áo đặc biệt gì,   thể trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của  .
Khuôn mặt cô trắng mịn, miệng  đào nhỏ nhắn hồng nhạt, giơ tay nhấc chân, đều lộ   thở của một  phụ nữ trưởng thành, xinh  vô cùng.
  kỹ , mặc dù gương mặt cô vô cùng quyến rũ, ánh mắt   đơn thuần, lúc  đang dùng đôi mắt trong suốt  về phía ông , đột nhiên, Dương An Định cảm thấy suy nghĩ của  thật quá trớn.
“Xin chào, phó xưởng Dương.” Chu Tú Tú lễ phép chào một tiếng, cắt đứt sự im lặng của ông .
“Nghe  ông  chuyện tìm ?”
Dương An Định  giọng  mềm mại   cho cứng cả , ông  híp mắt .
Ở kiếp  vẻ ngoài của Chu Tú Tú  bình thường, xuyên qua  lâu, mặc dù cô  dần thích ứng  vẻ ngoài xinh  của nguyên chủ, nhưng vẫn     biện pháp thích ứng ánh  của  khác.
Nhất là ánh mắt của phó xưởng Dương  mặt, mắt đầy mị sắc, cùng ánh mắt của mấy lão già trong thôn  khác  lắm.
Mắt Chu Tú Tú dần lạnh .
Dương An Định cũng coi như là một   điểm dừng,  khi lấy  tinh thần, nghiêm mặt : “Con bé nhà chúng  ăn đồ mà cô  thì thích vô cùng. Bình thường con bé  kén ăn, khó   món mà con bé thích,   suy nghĩ  theo cô học nấu ăn, để về nhà dỗ con bé ăn.”
Nói tới đây, trong lòng Dương An Định   ý khác: “Nếu  thì,  khi tan  cô tới nhà  nấu cơm tối, sẵn tiện chăm sóc con bé giúp , cô thấy thế nào?”
Dương An Định  ,  quan sát Chu Tú Tú từ  xuống. Nữ đồng chí trông ưa , dáng   nhỏ nhắn,  cho   cảm thấy mong manh như cành liễu, kích thích mong  bảo vệ của ông .
Nếu cô tới nhà phụ nấu cơm, bọn họ  thể thuận tiện tìm hiểu  một chút, cưới cô về nhà cũng   là chuyện  thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-119.html.]
  nghĩ tới,  khi ông   dứt lời, lập tức  Chu Tú Tú vô tình cự tuyệt.
“Thật xin , phó xưởng Dương, năng lực của   hạn, chỉ chuẩn  thức ăn cho công nhân và bọn nhỏ ở nhà trẻ   mệt,   còn sức lực để đến nhà  nấu ăn. Nếu như  cần,  thể mời bảo mẫu chuyên môn, để chăm sóc cuộc sống hằng ngày của con bé.”
Giọng Chu Tú Tú vẫn trong trẻo dễ  như cũ, chỉ là giọng điệu  lãnh đạm đến mức  thể cự tuyệt  khác  gần,  sắc mặc Dương An Định ngày càng khó coi, cô    : “Có điều phó xưởng Dương đối xử với cháu  thật ,   thể  trọng nam khinh nữ như ông thật quá ít.”
DTV
Nói như thế nào thì Dương An Định cũng là phó của một xưởng, bình thường  một là một,   ít  dám trái ý  . Vừa  những lời  của Chu Tú Tú, trong lòng liền thấy  thoải mái, chờ cô  hết, cả  lập tức kích động.
“Đó là con gái .” Dương An Định giận tái mặt: “ vẫn  trở thành ông!”
Chu Tú Tú ngạc nhiên che miệng : “ là   .” Dừng một chút, cô còn  thêm: “  bên trong hình như   gọi,    .”
Làm gì   gọi cô? Mặc dù ông   tới tuổi trung niên, nhưng lỗ tai vẫn còn  lắm!
Dương An Định  chọc tức đến xanh mặt,  đợi cô mượn cớ  về phòng bếp, liền tiến lên   một bước.
Ông   gần năm mươi, nhưng bởi vì hồi còn trẻ   gì  bận tâm, dáng   thon gầy, thoạt  trẻ hơn vài tuổi.
Hai năm  con gái lớn lấy chồng, ông  với vợ  cảm thấy cô đơn nên  sinh thêm một đứa.
Ý định ban đầu là  sinh thêm một  con trai, nhưng  nghĩ tới khi sinh   là một đứa con gái.
Vốn dĩ  quá tuổi sinh con, vợ ông  trong lúc sinh đứa con gái   mắc bệnh, đợi  khi sinh   đứa con , cũng vì bệnh mà chết. Dương An Định như gặp  đả kích, bất kể là vẻ ngoài  tâm lý, đều già thêm vài tuổi.
Ông  đường đường là một  đàn ông,  thời gian chua xót nuôi con gái lớn lên  đề cập tới, mấy năm nay   đều  giới thiệu đối tượng cho ông , nhưng ông  đều chướng mắt tất cả.
Lớn tuổi, vẻ ngoài  ,    mang theo con  tái giá,  qua cảm thấy thật chướng tai.
Rốt cuộc cũng  thấy một nữ đồng chí phù hợp với tất cả yêu cầu của ông , mặc dù Dương An Định tức cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng  khi tỉnh táo nghĩ , chắc  lẽ  hiểu lầm cô. Đây chỉ là một quả phụ ở nông thôn thôi,    thể lanh lẹ như thế?