"Tiểu Phượng,   tới nếu cô  đưa bánh ú cho Hi Bình phiền cô  nhiều thêm mấy cái chừa cho chúng  một ít." Vẫn   lộ  vẻ mặt tươi , nịnh bợ  thêm một câu.
Nếu như là ngày thường, Tiêu Tiểu Phượng thích nhất là   khác gán ghép bản  với Bùi Hi Bình thành một đôi, thế nhưng hiện tại tâm trạng của cô   vô cùng trầm trọng. Cô  vẫy vẫy tay cho  lệ, tùy ý đáp  hai câu, cô  cúi đầu suy nghĩ xem rốt cuộc giữa Bùi Hi Bình và Chu Tú Tú  quan hệ gì.
 mà lúc  đột nhiên cửa văn phòng   đẩy .
Bùi Hi Bình cầm theo văn kiện  tới,  qua tất cả   bước chân dừng một chút: "Bánh ú là đồng chí Tú Tú ở  bếp cho ,   liên quan gì đến đồng chí Tiêu cả."
Mọi  đều ngạc nhiên.
Theo như lý thuyết,  tới nhà ăn lấy đồ ăn thì cũng chẳng  gì là ghê gớm, đầu bếp  điểm tâm vốn dĩ chính là  để cho bọn họ ăn.
Chỉ là giọng  của   bình tĩnh  kiên quyết còn mang theo vài phần xa cách,  thế  chẳng  là  trực tiếp phủi sạch quan hệ của  với với Tiêu Tiểu Phượng.
Sắc mặt Tiêu Tiểu Phượng lập tức   đổi.
Cô  khó chịu  tại chỗ, cảm nhận  ánh mắt của     dần dần trở nên khác lạ.
Rõ ràng là cô chủ từ bé đến lớn đều  cưng chiều trong lòng bàn tay, lẽ  ai cũng  theo đuôi mới đúng thế nhưng Bùi Hi Bình  cự tuyệt cách xa cô  cả ngàn dặm.
Ý tứ  còn   quá rõ ràng ?
Các đồng chí trong văn phòng thấy tình hình   lắm mới  đùa  lập tức từ từ tản , Tiêu Tiểu Phượng rũ mắt xuống, hốc mắt    đỏ lên.
DTV
Anh một hai  đòi phân rõ giới hạn với cô  ? Là bởi vì cô quả phụ Chu Tú Tú  ?
Tiêu Tiểu Phượng khẽ cắn môi.
....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-117.html.]
Bánh ú   Tiêu Tiểu Phượng lấy , trong đầu Chu Tú Tú lập tức vang lên giọng  của hệ thống.
[Phát thưởng, giải quyết  vấn đề nhọc lòng  mắt của ký chủ.]
Chu Tú Tú sững sờ một chút, đột nhiên  thấy giọng  của một đồng chí nữ đang đeo mắt kính, lễ phép gõ cửa  bếp.
"Đồng chí Chu Tú Tú  ở đây ?"
Chu Tú Tú lập tức   phía : "Xin chào, là  đây."
Người   rộ lên: "Nghe  cô   một ít điểm tâm, về     thể mời cô hỗ trợ việc  cơm trưa cho nhà giữ trẻ  ?" Thấy sắc mặt của Chu Tú Tú vẫn còn mờ mịt, bà   lập tức giới thiệu.
"Nhìn xem  cũng hồ đồ quá.  là  phụ trách nhà giữ trẻ của đơn vị chúng , cô cũng  thể gọi  là hiệu trưởng Phương. Vừa   thấy một vị đồng chí xách theo một sọt bánh ú,   là do cô ,  liếc mắt là  thấy thèm  chịu nổi. Trong lòng tự  đồ ăn ở nhà giữ trẻ   ngon lắm, nếu như cô tiện  thể mời cô chuẩn   ?"
Người  chuyện là Phương Phương năm nay ngoài năm mươi tuổi, mặt mũi  trông  lịch sự hoà ái,  đây bà   công nhân viên chức ở xưởng chế biến thịt. Mắt thấy  sắp tới tuổi về hưu, lãnh đạo đơn vị  ý  để bà  về tuyến hai, nhưng bà      ý tưởng, bằng chính sức lực của  bà   xây dựng một nhà trẻ, mang  lợi ích cho tất cả công nhân của xưởng thịt.
Lần  Chu Tú Tú tới đây, trong lòng  mong  đưa Tiểu Niên và Tiểu Uyển đến nhà giữ trẻ ở đây, lúc  đột nhiên hiệu trưởng Phương  tới đây tìm cô  trong lòng cô hết sức vui vẻ.
Vốn tưởng rằng là chuyện trùng hợp nhưng miệt mài suy nghĩ ,  lẽ chuyện  chính là công lao của hệ thống.
Đây chính là chuyện mà cô đang mong .
Chu Tú Tú vội vàng  tình huống của bản  một hồi, cũng  chút khoa trương mà khen ngợi hai đứa nhỏ nhà  ngoan ngoãn  lời đến thế nào, tuyệt đối sẽ  để  cho  khác  nhọc lòng phiền toái.
Phương Phương vốn dĩ là   lòng  , đặc biệt bà  luôn sẵn lòng quan tâm đến  khác. Lúc    thấy đồng chí nữ trẻ tuổi  cuộc sống  dễ dàng   trong lòng bà   khỏi run lên.
"Chỉ cần là công nhân  chính thức trong đơn vị của chúng   thì  thể đưa đứa trẻ tới ở nhà giữ trẻ.  mà tình huống của cô tương đối đặc thù, dù  thì cô cũng tới đây  bao lâu, chắc hẳn hiện tại cũng đang sống ở ký túc xá, đến lúc đó hai đứa nhỏ  thể sống ở  ?"
Đơn vị sắp xếp ký túc xá ở là ký túc xá tập thể, cô ở bên trong cũng tương đối chật chội chứ đừng  thêm đến việc mang theo hai đứa nhỏ tới.