Chu Tú Tú thu dọn bếp  lưng, cho đến khi  thấy tiếng bước chân của  càng lúc càng xa, mới dừng động tác trong tay.
Bánh ú nhân thịt nhỏ như ,  cũng  ăn hết.
Dường như   thích ăn bánh ú.
  như ,  còn  qua đây? Chẳng lẽ là lo lắng cô ở khu sơ chế một  sẽ sợ ư?
Chu Tú Tú  sức lắc đầu.
Lại  đầu  , Chu Tú Tú mím môi, trong lòng dâng lên một tình cảm kỳ lạ.
Tiêu Tiểu Phượng đúng giờ đúng giấc  đến khu sơ chế của nhà ăn.
Chu Tú Tú mặc quần áo đầu bếp,  bộ mái tóc dài  búi gọn  trong mũ đầu bếp, mặt  trắng  mềm, đáy mắt cùng   quầng thâm nào.
Vốn tưởng rằng Chu Tú Tú   cách nào  thành nhiệm vụ, nhưng  ngờ,   chẳng những   , mà  mặt còn  mệt mỏi.
 là    giận sôi m.á.u mà.
“Đồng chí Tiêu, bánh ú cô cần.” Chu Tú Tú lấy giỏ đan nhỏ hôm qua  tiện tay , đựng đầy bánh ú, đưa đến  mặt cô .
Lá dong  xanh, gói  khéo, bên trong  như phình . Cho dù   thừa nhận, nhưng Tiêu Tiểu Phượng cho rằng,  thấy bánh ú , con sâu trong bụng cô  cũng  ăn.
Tiêu Tiểu Phượng nhận bánh ú, lạnh lùng liếc cô,  đầu rời .
Trở  phòng  việc, trong lòng Tiêu Tiểu Phượng vẫn còn  chút  thoải mái. Cô   rõ vì  mỗi  mà cô    khó dễ Chu Tú Tú nhưng đối phương  luôn  thể giải quyết . Hơn nữa, cô chỉ là một  phụ nữ nông thôn bình thường như  cô  nên dễ dàng giải quyết cô mới đúng.
 mỗi khi tới cuối cùng, Chu Tú Tú  những  chịu bất kỳ thương tổn gì mà ngược  còn  thể phát huy hết mức  thể.
Giống như cô sinh  để trở thành tiêu điểm của  .
Như hiện tại .
DTV
"Tiểu Phượng, bánh ú của cô mùi thơm quá,     là ngon . Có thể cho  nếm một cái ?"
" cũng  ăn! Thật sự  nghĩ tới  qua Tết Đoan Ngọ  còn  thể  ăn bánh ú!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-116.html.]
"Cho  nếm thử một cái  ? Cùng lắm thì sáng sớm mai  xếp hàng mua bánh quẩy đổi cho cô!"
Mọi   chuyện náo nhiệt vô cùng, đôi mắt của một đám  họ đều tỏa ánh sáng, duỗi tay   lấy chiếc bánh ở bên trong sọt của Tiêu Tiểu Phượng.
Trong lòng Tiêu Tiểu Phượng bực bội, chụp lấy tay bọn họ: "Đi  , tự   mà mua!"
Người  tính tình ngang bướng    sớm quen, hơn nữa cô  còn là con gái của xưởng trưởng,  nể hoà thượng cũng  nể mặt Phật, vì thế mấy đồng chí  cô  đẩy tay  tuy rằng thấy  thoải mái nhưng vẫn  vui tươi hớn hở.
"Tiểu Phượng cô thế  là  đúng ,   ở đại hội lãnh đạo    , nhóm công nhân đều là  một nhà, đối đãi với các đồng chí đều  bình đẳng! Sao cô  chỉ đưa bánh ú cho mỗi Hi Bình ăn còn chúng     chứ?"
Ăn ăn ăn, bọn họ lúc nào cũng như mấy con ma c.h.ế.t đói, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đồ ăn!
Trong lòng Tiêu Tiểu Phượng  trợn trắng mắt, nhưng đột nhiên  sửng sốt hoài nghi nâng mắt lên: "Anh Hi Bình?"
" ,     thấy , chỗ  của  Hi Bình của cô cũng  cả lá bánh ú đấy thôi!" Người trẻ tuổi  bỡn cợt: "Tết Đoan Ngọ cũng  qua  bây giờ   dùng tiền mua bánh ú cũng  thể tìm , cô đừng  là bánh ú của Hi Bình   do cô đưa nhé."
Vẻ mặt Tiêu Tiêu Phương cứng đờ, cô  cúi đầu đếm  bánh ú trong sọt của .
Không thừa  thiếu  vặn mười cái.
Cô  thật sự  nghĩ tới Chu Tú Tú đáng c.h.ế.t đó  mà còn dám để  một cái.
Người  quả nhiên   là  phụ nữ quê mùa thành thật, cô  băn khoăn  sai, ánh mắt Tiêu Tiểu Phượng dần dần lạnh lẽo.
"Ai da, các cô đừng  nhớ thương bánh ú nữa! Bánh ú của Tiểu Phượng  cho ai thì cho!"
" , Hi Bình so với chúng   giống ."
"Đồng chí Bùi cao lớn  trai, năng lực công tác  mạnh, ngay cả hội nghị   cũng   lãnh đạo điểm danh khen ngợi, chúng    thể so với    đúng ?"
"Nếu Tiểu Phượng  đưa  bộ cái sọt bánh ú  cho   thì chúng  cũng chẳng quản ,   phúc thì dẹp !"
Mấy đồng nghiệp mở miệng  là thấy chua nhưng lời    đúng thực tế.
Tiêu Tiểu Phượng trẻ tuổi xinh  cũng  công việc , cô  còn  cha  , tuy tính cách  kiêu căng một chút nhưng khuyết điểm  che lấp  ưu điểm, dù  thì  đàn ông nào  lập gia đình mà   ấn tượng  với cô  chứ?   cảm tình cũng vô dụng, Tiêu Tiểu Phượng cũng chỉ yêu sâu sắc một  Bùi Hi Bình!
Mỗi khi Bùi Hi Bình xuất hiện, tròng mắt của cô   mau chỉ dừng    , khuôn mặt nhỏ xinh  nổi lên một tầng ửng đỏ  cho     lơ cũng cảm thấy khó.