[Tuyên bố nhiệm vụ thứ sáu: Chấp nhận   khó dễ,   mười cái bánh ú thơm ngọt mềm dẻo trong thời gian một đêm.]
[Sau khi  thành nhiệm vụ, vấn đề ký chủ đang quan tâm nhất sẽ  giải quyết,  gì  nấy.]
Nhiệm vụ  vốn  tính là  thể  thành, chỉ cần tốn chút thời gian,  mười cái bánh ú  gì khó khăn ? Tiêu Tiểu Phượng  ý  khó dễ, là cho rằng Chu Tú Tú bận rộn cả ngày, chắc chắn sẽ  về kí túc xá nghỉ ngơi.
  thực tế,  khi Chu Tú Tú xuyên đến là một con cú đêm.
Chẳng  là ngủ muộn chút thôi ? Sau khi nhiệm vụ  thành, còn  thể  gì  nấy nha!
Suy nghĩ trong lòng Chu Tú Tú  nhiều, trong chốc lát   phần thưởng của hệ thống sẽ là cái gì, nhưng xem  hệ thống  dường như  lên cấp ,  cô bây giờ  cần lương thực, lập tức đổi phần thưởng, cô cảm thấy còn  hiểu lòng .
“Có thể.” Chu Tú Tú bình thản : “Cô về , sáng sớm ngày mai,  sẽ  xong mười cái bánh ú.”
Tiêu Tiểu Phượng và Chu Tú Tú giao chiến trực diện mấy ,      cũng    dễ  bắt nạt gì, vốn  nhằm  cô mấy , để cô  khó mà lui, nhưng  ngờ    nghênh chiến trực diện.
“Bây giờ trời sắp tối , cô chắc chắn chứ?” Tiêu Tiểu Phượng khoanh tay, lạnh lùng .
“Cô  cần  khoác?”
Chu Tú Tú liếc cô ,  đến  với Vương Tiểu Mai: “Làm phiền chuẩn  giúp  một ít lá dong và gạo nếp.”
DTV
Vương Tiểu Mai nhẹ nhàng đáp lời: “Không thành vấn đề!”
Tiêu Tiểu Phượng lấy lông gà  thẻ lệnh, ỷ   phận con gái xưởng trưởng của , quả thực khiến Chu Tú Tú   cách nào từ chối  .    vì , lúc   khỏi khu sơ chế, trong lòng cô  vẫn  dễ chịu.
Cái cô   là dáng vẻ Chu Tú Tú cúi đầu khom lưng, căn bản    đối phương tự tin như .
Tiêu Tiểu Phượng tức giận, dáng vẻ phân tâm, nhưng  ngờ còn    mấy bước, đúng lúc  thấy một loạt tiếng bước chân vững vàng.
Ngẩng đầu lên, chạm  ánh mắt sâu xa của Bùi Hi Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-114.html.]
Anh  cô ,   cánh cửa khu sơ chế  lưng cô , ánh mắt sa sầm xuống.
Rõ ràng cô     chuyện tàn nhẫn nào cả, nhưng   mang vẻ mặt như đang hỏi tội! Trong lòng Tiêu Tiểu Phượng oan ức,   câu nào, chạy ngang qua  .
Bùi Hi Bình  qua khu sơ chế,   lo lắng,  chằm chằm  bên trong.
Chu Tú Tú đang bận rộn.
Bây giờ sắp đến thời gian tan , bình thường  lúc , đầu bếp Ngô  phủi m.ô.n.g  về từ lâu .  Chu Tú Tú  giống , cô đang cùng các đồng chí kiểm kê nguyên liệu, xếp mấy đĩa đồ ăn  đó  lấy hết,  gọi thím phụ trách việc vệ sinh đến ăn cơm cùng. Mọi   xuống tận hưởng bữa tối,  một câu  một câu, trong khu sơ chế  giờ  từng sôi nổi như .
“Tú Tú,   từng gói bánh ú, nhưng  đây từng  thấy  gói. Nghe   ngâm gạo nếp  đó một ngày, vô cùng tốn thời gian và công sức.” Vương Tiểu Mai  ăn bánh bao  .
“Muốn ăn bánh ú   chịu  sớm?  thấy tám mươi phần trăm là cô  cố ý,  cần  với xưởng trưởng Tiêu ?” Nhiếp Quốc Phong bất bình.
“Ai   với xưởng trưởng Tiêu? Anh  ?” Có  chế nhạo một câu.
Trong thời gian ngắn,   đều im lặng.
Ai cũng    là con gái cưng  tiếng của xưởng trưởng Tiêu. Nghe    cơ thể của ông  và vợ  , cầu con nhiều năm nhưng  thành, mà Tiêu Tiểu Phượng là lúc bọn họ  còn ôm hy vọng thì tới.
Đứa bé , khiến hai  bọ họ già  mới sinh  con gái, cũng khiến xưởng trưởng Tiêu và chủ nhiệm Vương yêu thương cô  đến tận xương tủy,  nên mới nuôi dưỡng tính khí kiêu căng coi trời bằng vung của cô .
“Có cha   như ,  may mắn.” Chu Tú Tú  thật lòng.
Chu Tú Tú  bất mãn với Tiêu Tiểu Phượng, nhưng cũng ngưỡng mộ cô   nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn. Dù  Tiêu Tiểu Phượng cứ liên tục gây phiền phức cho cô, nhưng xem , giữa các cô     mâu thuẫn gì  thể hóa giải. Dựa  nguyên tắc nhiều một chuyện thì thà bớt một chuyện, Chu Tú Tú quyết định cách cô  xa một chút.
Vì sự cảm khái của Chu Tú Tú,    lượt   những chuyện liên quan đến xưởng trưởng và vợ xưởng trưởng yêu thương con gái như thế nào mà  .
Chu Tú Tú yên lặng lắng ,  lên tiếng.
Mà ở ngoài khu sơ chế, bước chân của Bùi Hi Bình giống như  đóng đinh tại chỗ, chậm chạp  di chuyển.