Mọi  vui mừng khôn xiết, trong  thời gian ngắn, ai nấy cũng mừng rỡ  thôi,   bao lời  , thiếu chút nữa đưa đầu bếp Chu của  bay thẳng lên trời.
Chu Tú Tú  đám   chọc , ngượng ngùng xua tay: “Đừng gọi  là sư phụ Chu, gọi Tú Tú là .”
Mọi  gật đầu như giã tỏi.
Lại  tiếp, cô đầu bếp  so với bọn họ  vẻ còn nhỏ hơn, gọi sư phụ chỉ dùng cho những  lớn tuổi thôi.
Một cô gái  bản lĩnh như thế, lật thìa, phòng bếp đều là mùi hương, đồ ăn cô  ,   đều khen  dứt miệng,   đầu bếp Ngô  thể so sánh với cô chứ?
Chu Tú Tú ở bên  với chức vụ mới chiến đấu khí thế hừng hực, còn bên , đầu bếp Ngô ở phòng bếp  của văn phòng thành phố hắt  vài cái.
Đầu bếp Ngô chà xát mũi, hừ lạnh một tiếng.
Ông   , chắc chắn mấy thằng nhóc ở nhà máy thịt sẽ     cái gì, đối mặt vấn đề lớn ở phòng bếp,   sẽ   bắt đầu từ !
Nhà máy thịt   ông ,   phát triển  ? Cũng   khi nào bọn họ  tuyển đầu bếp mới!
Vừa nghĩ như thế, cả  đầu bếp Ngô lập tức cảm thấy thoải mái.
Chỉ là khi cúi đầu  xuống,  thấy vỏ sủi cảo đặt ở  thớt, ông    vài phần ảo não.
Bí thư Tiền  ông    bánh bao  vỏ mỏng nhiều nhân, ông  chỉ  thể  theo, nhưng ai  thứ  thoạt   vẻ đơn giản, nhưng khi    khó khăn. Vỏ mỏng, cho nửa thìa nhân , bánh sẽ lập tức  hư, nhưng nếu xiết chặt  thì    gì, căn bản  thể   đây là một cái sủi cảo!
Đừng  đến bước nấu nướng, chỉ là việc chuẩn , ông     .
Nếu như  thể    cái sủi cảo như con bé thôn quê đó, bí thư Tiền trong cơn tức giận,   sẽ trực tiếp đuổi ông    ?
Nghĩ đến cái khả năng , sư phụ Ngô hít một ngụm khí lạnh. Cũng may dù   đuổi, bằng kỹ năng của ông ,  về nhà máy thịt cũng sẽ nhất định  thu nhận, cũng coi như đây là một đường lui.
Chỉ là, nếu   vạn bất đắc dĩ, ai   trở  thị trấn!
Đầu bếp Ngô lắc đầu, tiếp tục khó khăn gói sủi cảo.
...
Chu Tú Tú đến, cả nhà máy thịt đều vui mừng.
Mọi  coi trọng lương thực, cuộc sống hiện tại ngày khó khăn, các công nhân  ăn đủ no, nhưng vẫn hy vọng  thể  ăn ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-113.html.]
DTV
Tay nghề của Chu Tú Tú cao, mặc dù đồ ăn cô nấu giống với thực đơn thông thường, nhưng mùi vị ,    khác biệt.
Các công nhân bưng khay xếp thành hàng,  mặt đều mang nụ  vui vẻ, hận  thể lấy mỗi thứ về một ít, mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn.
Nhìn một màn , Tiêu Kiến Tân cũng nghĩ  vui vẻ : “Đầu bếp mới  tới, đừng  là bọn họ, ngay cả  cũng  tới căn tin ăn cơm chiều!”
Vương Húc Phương cũng gật đầu đồng ý,  : “Điều   thể giúp tinh thần hăng hái trong công việc của công nhân,  chung mà , đây cũng là một chuyện . Chỉ là…”
Thấy vợ    thôi, Tiêu Kiến Tân hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Vương Húc Phương khẽ thở dài, hất cằm về một hướng.
Chỉ thấy Tiêu Tiểu Phượng đang  về hướng phòng bếp.
“Bà lo lắng con gái sẽ  ý định gây phiền toái cho  .” Vương Húc Phương lắc đầu, bất đắc dĩ .
“Dùng đầu cũng , đầu bếp mới  trông thì  thật, nhưng suy cho cùng cũng là  kết hôn ,  mang theo hai đứa trẻ,   Hi Bình   ngại ?”
Tiêu Kiến Tân cũng buồn  : “Tính tình con bà như thế nào, chẳng lẽ bà   ? Tùy bọn họ thôi, dù  cũng sẽ    chuyện gì lớn!”
Tiêu Kiến Tân ôm thái độ mặc kệ, đuonge nhiên Tiêu Tiểu Phượng coi trời bằng vung.
Lúc  cô  mới  tới phòng bếp, ôm hai tay, khí thế kiêu ngạo : “Chu Tú Tú, sáng mai   ăn bánh ú, hiện tại lập tức gói cho  mười cái!”
Câu   dứt,   đều bùng nổ.
“Ngâm gạo nếp  tốn  ít thời gian, hiện tại  gói, chắc chắn cũng  kịp.”
“Tú Tú bận rộn suốt một ngày, giờ  gói bánh ú, nhất định sẽ mệt chết!”
“  quan tâm.” Tiêu Tiểu Phượng cau mày.
“Thuê đầu bếp,    cơm cho chúng  ăn ? Bây giờ   ăn bánh ú, còn  hỏi thăm cô  mệt  ?”
Chu Tú Tú  thèm để ý tới cô chủ kiêu ngạo , xùy  một tiếng,   mở miệng, nhưng  ngờ tới âm thanh hệ thống  lâu   động tĩnh nay  lên tiếng.
[Tuyên bố nhiệm vụ thứ sáu: Chấp nhận   khó dễ,   mười cái bánh ú thơm ngọt mềm dẻo trong thời gian một đêm.]
[Sau khi  thành nhiệm vụ, vấn đề ký chủ đang quan tâm nhất sẽ  giải quyết,  gì  nấy.]