Nếu   tận mắt  thấy, thật khó  thể tưởng tượng  cô  là    hai con.
“Được,  dẫn cô   thủ tục.” Bùi Hi Bình .
  lúc , từ xa truyền đến một giọng   lanh lảnh  kiêu căng truyền đến: “Làm thủ tục nhận việc? Cô  đem thư giới thiệu ?”
Tiêu Tiểu Phượng  ở đằng , hếch cằm,  mặt đầy vẻ khôn ngoan.
Nhà máy chế biến thịt là đơn vị quốc doanh chính quy, nếu   thủ tục nhận chức, đương nhiên cần thư giới thiệu.
Tiêu Tiểu Phượng  Chu Tú Tú là phụ nữ nông thôn, nên cái gì cũng  , lúc  nếu  thể chậm trễ  mấy ngày thì mấy ngày, nếu  thể đuổi cô  khi cô thành công nhân chính thức, dù cha  tức giận, nhưng cũng  trách móc nhiều.
  ngờ, vẻ mặt, ánh mắt kiêu ngạo của cô  còn  duy trì  bao lâu, Chu Tú Tú  cúi đầu, lấy gì đó từ trong túi .
Cũng   tìm bao lâu, Chu Tú Tú thật sự lấy một tờ giấy nhăn nhúm từ trong đó .
Thư giới thiệu  là lúc  ở riêng  chia hộ khẩu, Chu Tú Tú nhân tiện mang đến nhờ bí thư thôn  giúp, giống y như chứng minh nhân dân ở đời , luôn mang theo bên .
Không ngờ lúc  còn  thể dùng đến.
“Thư giới thiệu.” Chu Tú Tú tiến lên phía , ánh mắt Tiêu Tiểu Phượng sửng sốt.
Cả  Tiêu Tiểu Phượng sững sờ,  đoạt lấy tờ giấy  mặt,  ngờ Chu Tú Tú  khẩy một tiếng, lập tức thu về.
“  đưa cho cô, nếu để cô xé  thì   ?” Chu Tú Tú ngây thơ .
Bùi Hi Bình vẫn  bên cạnh, lặng im  , Tiêu Tiểu Phượng  dáng vẻ phòng ngừa tiểu nhân của cô  cho tức giận đến mức mặt trắng bệch.
“ xé giấy giới thiệu của cô  gì?” Tiêu Tiểu Phượng khô khan .
Chu Tú Tú  Bùi Hi Bình,   ngọt ngào với Tiêu Tiểu Phượng: “   nữa, dù  ngày  cô nhốt  trong bếp, cũng là vô duyên vô cớ.”
DTV
Nói xong, cô trực tiếp tự  kết thúc chủ đề ,  với Bùi Hi Bình: “Đồng chí Bùi,  thể  phiền  dẫn  đến phòng nhân sự  thủ tục ?”
“Có thể.” Bùi Hi Bình dẫn Chu Tú Tú , xoay  rời khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-111.html.]
Tiêu Tiểu Phượng  dám tin  bóng lưng hai  họ, hai mắt trợn tròn.
Cũng   qua bao lâu, cô  mới khôi phục tinh thần: “   nhốt cô  nhà bếp! Là cửa nhà bếp  hỏng!”
, đáp  cô  là tiếng vang trống trải  hành lang.
Trước khi xuyên đến, Chu Tú Tú từng   thủ tục ở các bộ phận  ít , vốn tưởng giải quyết thủ tục nhận việc  sẽ vô cùng rườm rà.   ngờ   chỉ đưa cho cô một bảng kê khai, để cô  đó điền.
Chu Tú Tú kéo ghế,  khi  xuống, cầm bút lên,  các điều khoản   bản kê khai.
Trong  cần điền  bộ tư liệu cá nhân, nguyên chủ  giữ cho cô nhiều thông tin lắm, vì thế cô vắt hết óc, kết hợp với tình tiết  đây  trong quyển tiểu thuyết thời đại , mới  thể nhớ  tư liệu cơ bản ít ỏi của nguyên chủ.
“Có …” Bùi Hi Bình  dáng vẻ chán nản của Chu Tú Tú, kéo một cái ghế  đối diện cô, thấp giọng : “Có    chữ ?   thể  giúp cô.”
Chú Tú Tú còn  mở bút, cắm bút  cằm,  thấy lời , lập tức ngẩng đầu.
Cửa sổ trong văn phòng mở , ánh mặt trời ngoài cửa sổ  ,  bóng dáng to lớn của Bùi Hi Bình che chắn hết. Ngược với ánh sáng, mặt mày  vẫn rõ nét như cũ, lúc  nghiêng đầu giúp cô  chữ  bản kê khai, hàng mi dày buông xuống, một bóng mờ phủ  mí mắt .
Lại kết hợp với giọng  dịu dàng của , dường như sự sắc bén và lạnh lùng    phút chốc  thu , hơn thế nữa là cảm giác an  đáng tin cậy.
“Chỗ  điền tên, em   tên  ?” Vì giữ thể diện của cô, Bùi Hi Bình cố tình đè thấp giọng.
Giọng   đè thấp hết cỡ  mang theo chút khàn khàn,  dễ , thấy cô  nhúc nhích,  lấy giấy bút khác từ phía bên cạnh, “sột soạt”  tên cô xuống.
Kiểu chữ của   mạnh mẽ, còn lộ  một chút ngang ngược, khớp xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng đẩy tờ giấy đến: “Ba chữ  là Chu Tú Tú, tên của em.”
Chu Tú Tú sững sờ, mím môi theo bản năng.
Xuyên đến nơi ,  phận   của cô, vẻ ngoài   của cô, hai đứa con cũng   con cô. Có lúc tỉnh giấc, cô luôn cảm thấy đều là hư vô mờ mịt,   hiện thực.
 bây giờ,  thấy  dùng ngữ điệu như  gọi tên , lòng Chu Tú Tú giống như đột nhiên bình tĩnh .
Tay nghề là của cô, tên cũng là của cô,  khi  nhà máy chế biến thịt, cô vì bản  mà sống.
Thấy cô vẫn   chuyện, cuối cùng Bùi Hi Bình cũng nâng mắt, đối mắt với cô.