Lúc chị   xong,  thấy    thể   nghĩ cách  nữa, lau nước mắt cùng nước mũi, lạnh lùng : "Ai cần các  đến đây đưa  ý kiến? Chồng  chỉ là tâm trạng  , cho nên    việc nữa,   gì với chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ,   liên quan gì đến các ?"
Trương Liên Hoa  xong, cũng gật đầu : "Chuyện nhà  , cần gì các  quan tâm?  cùng con gái và con rể đóng cửa bảo  là , còn các  tìm chỗ nào mát mẻ mà chơi !"
Nói xong, Trương Liên Hoa đóng cửa đuổi , Bùi Nhị Xuân cũng gật đầu theo, giống như     lóc sướt mướt   chị .
Bị bọn họ trút giận, lời trong lòng của các chú, thím ở thôn còn  kịp     nghẹn .
" khinh, cái nhà  đúng là điên  mới đem rác rưởi coi như bảo vật."
" thấy chồng của nó nhất định  vấn đề, để xem về  còn   trò  gì nữa!"
Đợi cho đến khi đuổi  tất cả   , sắc mặt Bùi Nhị Xuân vẫn y như cũ,  hề  chuyển biến  .
Trương Liên Hoa mắng: "Chuyện nhà ,  nên  ầm ĩ cho tất cả   ? Nếu con còn dám tiếp tục…"
"Mẹ, con nghi ngờ   đang ở nhà quả phụ Triệu." Sắc mặt Bùi Nhị Xuân trắng bệch trở nên nghiêm túc,  với .
DTV
"Con định đến đấy kiểm tra."
Cả  Trương Liên Hoa cứng ,  thấy ánh mắt con gái buồn bã, lòng bà  run lên: "Mẹ sẽ  cùng con."
Bùi Nhị Xuân   lấy con dao, tay vuốt ve dọc  của con dao, cuối cùng vẫn do dự mà bỏ . Vừa  quá ầm ĩ, tất cả  trong thôn đều thấy rõ ràng, nếu  họ bắt gặp, thật   tí nào.
Cho đến tận bây giờ, chị  vẫn lo lắng  Đổng Hòa Bình.
Hai mắt Bùi Nhị Xuân sưng đỏ, sắc mặt khó coi cực độ, chị  và Trương Liên Hoa dìu  , hai  từng bước một  đến nhà quả phụ Triệu.
 mà chị  còn    vài bước,    một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Đổng Hòa Bình  nhanh chóng chạy tới,  thở còn   định, đột nhiên dừng , hai tay vòng  lưng: "Vợ ơi!"
"Anh trốn ở trong ?" Vẻ mặt Bùi Nhị Xuân hoài nghi.
"Nãy giờ  ở cùng với ai?"
"Anh    cả." Đổng Hòa Bình vui tươi hớn hở ,  lên ôm thắt lưng rắn rỏi của chị : "Anh khát quá, em lấy cho  một bát nước lạnh ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-108.html.]
Đổng Hòa Bình dìu Bùi Nhị Xuân  trong phòng, tay  thì cũng  nhàn rỗi, ôm lấy bả vai của  vợ,  bộ đẩy bà   về phía . Đến khi  vợ   trong phòng, Đổng Hòa Bình mới chạy đến cửa, ở phía xa xa là Trần Thục Nhã đang , nháy mắt với cô .
Cho đến khi Trần Thục Nhã dịu dàng gật đầu, xoay  về hướng ngoài thôn,   mới lau hết mồ hôi  trán.
Vừa  đúng là  nguy hiểm.
Anh  và Trần Thục Nhã lén lút vụng trộm  thiết ở phía  núi,  ngờ   thấy tiếng thôn dân hùng hổ tìm , cả hai chân dường như đều như nhũn .
Xem   đổi chỗ mới, nếu   tới sẽ   khác phát hiện.
...
Trần Thục Nhã cũng hoảng sợ.
Cô  và Đổng Hòa Bình vẫn duy trì quan hệ, hai   trở thành tình nhân.
Đổng Hòa Bình thích thú, mà cô  thì nghĩ đến tương lai   thành ông chủ nhà giàu, do  chuyện tình cảm ngày càng  .
Tự cô  cũng , mối quan hệ của họ  thể đưa  ngoài ánh sáng, tuyệt đối  thể để  phát hiện. Ít nhất  khi Đổng Hòa Bình  sự nghiệp nhỏ,  thể   khác phát hiện.
Nói    tất cả là tại Bùi Nhị Xuân, tự nhiên  ầm lên để  gì? Trần Thục Nhã nghiêm mặt, trong lòng phiền não, chậm rãi  từng bước về phía ngoài thôn.
 mà cô  mới   vài bước, đột nhiên dừng ,  mặt hiện lên một vẻ  thể tin, cả  giống như là  sét đánh, đầu óc tự hỏi  ngừng.
Bởi vì cô  thấy  một bóng  vô cùng quen thuộc.
Một  đàn ông cao lớn, đĩnh đạc, làn da so với   đen   nhiều, so với quá khứ càng thêm cương nghị, cũng tăng thêm sức quyến rũ.
Đó là Bùi Hi Bình, là  đàn ông mà ở trong quá khứ cô   sức theo đuổi,   cách mà cũng   đáp  tình cảm.
Không    c.h.ế.t  ?
Chẳng lẽ cái gọi là hy sinh cũng chỉ là một hiểu lầm, thật   vẫn còn sống?
Nếu là như , chức vị của  trong quân đội chắc chắn  thăng tiến, mà tiền trợ cấp, cũng sẽ cao hơn   nhiều.
Trần Thục Nhã  c.h.ế.t lặng tại chỗ, hai chân dường như...  còn là của chính  nữa, dù  thế nào cũng  thể nhấc chân lên .