Đầu bếp Ngô như  tát một cái vang dội lên mặt, vẻ mặt  đổi: "Bí thư Tiền, xin hãy... cho  một cơ hội, ngày mai  nhất định sẽ    bát sủi cảo khiến cho ông  lòng! Nhất định… nhất định sẽ giống y hệt ngày hôm qua..."
Bí thư Tiền  xong lời , lạnh lùng liếc mắt  ông , xoay  rời .
DTV
Trên đường trở về, ông hồi tưởng đến hương vị ngày hôm qua, chợt nghĩ đến một khả năng.
Chẳng lẽ đầu bếp   bát sủi cảo đó  là một  khác?
...
Bữa cơm giữa trưa ,  thể công nhân viên chức trong xưởng thịt ăn trong nơm nớp lo sợ.
Các công nhân viên chức phòng bếp căn tin đều   công nhận chính thức,  đủ  định, các vị trí đều thường xuyên   đổi bởi  khác, bởi  lãnh đạo tuyển  ít  trẻ tuổi . Nói là theo thầy già học tập kinh nghiệm,  trợ thủ, chứ  thực tế là để họ học tập hết chân truyền của những   .
Cứ như , nếu thầy già  thăng chức, ngay lập tức sẽ  học trò  thế vị trí của .
Ai cũng   học trò của đầu bếp Ngô, nhưng ông    dạy chân truyền của  cho  khác, học trò kiêm trợ thủ của ông  trừ vài kĩ năng sử dụng d.a.o cơ bản với rửa bát thì   học bất cứ gì.
Do nguyên nhân , chỉ cần đầu bếp Ngô rời , phòng bếp sẽ  thể vận hành.
Mấy  học trò  khổ cũng cố gắng hết sức, kiên trì nấu  những bàn đồ ăn. Tuy  nấu cơm cho tập thể đương nhiên khác   nấu cơm ở nhà, nếu   khống chế lượng lửa  đủ, tất cả đồ ăn nấu  đều  thể ăn .
Khắp căn tin đều là những tiếng oán than vang trời dậy đất, tập thể công nhân viên chức ai đấy đều nhướng mày, gảy đũa  lâu nhưng vẫn  ăn .
Tiêu Tiểu Phượng ăn mà thấy ghê, vứt đũa ,  tìm cách để cha  cô đặt đồ ăn ở nhà hàng quốc doanh thôi.
"Tất cả   hãy cố gắng kiên trì,  là  xưởng trưởng  sẽ đặt đồ ăn ở nhà hàng quốc doanh, như  thì   sẽ  còn phàn nàn nữa." Tiêu Kiến Tân nghiêm túc .
Tiêu Tiểu Phượng chép miệng: "Dở như thế    mà ăn ? Khoai lang chiên   tới nơi tới chốn,  đủ ngọt,   một chút hương vị nào. Đồ ăn đều   tươi, còn quá lửa, còn cả cái món  nữa, cứng như tảng đá,  nhai cũng  nổi."
Tiêu Tiểu Phượng hờn dỗi  ở chỗ , hai tay khoanh  ngực, một miếng cũng  chịu ăn.
Vương Húc Phương bất đắc dĩ : "Mẹ  thuê  , nhưng tạm thời   ai ứng tuyển.    mới thấy, quả phụ thôn Thứu Sơn ngày hôm qua  cơm đúng là ngon thật,   cô  học ở chỗ nào nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-106.html.]
Quả phụ ở thôn Thứu Sơn?
Tiêu Tiểu Phượng phản xạ  điều kiện xoay  tỏ vẻ xem thường.
Ai thèm nhớ đến cơm do Chu Tú Tú  nấu? Tuy rằng tay nghề cũng  tệ lắm, nhưng vẫn còn đầy   hơn cô!
"Ông Tiêu, ông  xem quả phụ  đưa  yêu cầu gì? Có  là  công nhân chính thức đúng ?" Vương Húc Phương đột nhiên hỏi.
Tiêu Kiến Tân đang cúi đầu trầm tư, đột nhiên  thấy lời  của vợ , sắc mặt    đổi một chút.
Sau khi phản ứng  , ông  do dự một lát: "Thật  yêu cầu của cô  cũng   khó thực hiện."
Tiêu Tiểu Phượng  thấy lời  vẻ mặt lập tức  đổi, hai tay đập mạnh lên bàn: "Cha, con    nhầm đúng ? Chẳng lẽ cha thực sự định cho cô   công nhân chính thức ?"
Vương Húc Phương cũng : "Một con bé dân quê thôi, mà tham vọng cao bằng trời.  còn  bao giờ  thấy đầu bếp nào ở căn tin đòi  thủ tục chính thức  biên chế..."
" là bởi vì  bao giờ cho bọn họ  thủ tục  biên chế chính thức, cho nên các đầu bếp mới dễ  lung lay mà nhảy việc như . Hiện tại càng ngày càng nhiều nhà hàng mới khai trương,   đều cố gắng cạnh tranh, nhà hàng quốc doanh  việc cũng  kém hơn chúng  là bao."
"Dù  tiền lương đều giống , nếu  thể sử dụng  phận công nhân chính thức của nhà máy để giữ  các đầu bếp, thì cũng  đáng để xem xét."
Tiêu Tiểu Phượng mở to hai mắt : "Cha, lời  của cha  nghĩa là.."
Cô  còn  dứt lời, Bùi Hi Bình  ăn xong cơm trưa, bưng chén đĩa đặt lên bàn bên cạnh.
Tiêu Kiến Tân  để ý đến Tiêu Tiểu Phượng, ngẩng đầu, trầm giọng : "Hi Bình,   việc  giao cho  ."
Bùi Hi Bình dừng ,  đầu   ông : "Xưởng trưởng Tiêu, mời ông ."
"Đầu bếp đến hỗ trợ mấy ngày  tên là Chu Tú Tú, nhà ở thôn Thứu Sơn. Bây giờ  lái xe đạp của  , nhất định  đưa  cô  đến đây." Dừng một chút, ông  còn  thêm.
"Nói cho cô ,   công nhân chính thức  thành vấn đề, chỉ cần về  khiêm tốn một chút, đừng để ai   chuyện ."