Bá Chủ Là Tôi - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-12-18 22:51:13
Lượt xem: 2

Tạ Trì cứ vậy mà ôm vết thương đã được sát trùng rời đi.

 

Kim Mê gọi nhân viên phục vụ đưa cậu về phòng. Cậu cầm tấm áp phích có chữ ký vừa rồi Kim Mê tặng mình, mới đi được một đoạn đã dừng lại.

 

"Sao vậy?" Nhân viên làm việc dừng bước theo Tạ Trì, còn khom lưng hỏi cậu: "Cháu đau chân hả? Hay là để chú bế cháu về nhé?"

 

"Không cần đâu." Tạ Trì lắc đầu: "Cháu biết đường, cháu có thể tự về."

 

"À, bà Hoàng đang chờ cháu trong phòng ăn đấy, hay để chú dẫn cháu tới phòng ăn?"

 

"Không sao, chú là giám đốc hẳn là công việc rất bận rộn chứ nhỉ? Chú cứ đi làm việc của chú đi, một mình cháu tự lo được." Tạ Trì cực kỳ biết điều nói.

 

Giám đốc im lặng chốc lát. Rõ ràng là cậu bạn nhỏ này mới tám tuổi mà hành xử y như ông chủ bọn họ vậy, sắp xếp mọi việc rất rõ ràng.

 

"Vậy cũng được, nếu cháu có cần gì thì có thể hỏi bất cứ nhân viên phục vụ nào trên thuyền nào nhé."

 

Giám đốc không nói lại Tạ Trì nên cuối cùng vẫn rời đi trước. Sau khi đuổi người kia đi, Tạ Trì không tới phòng ăn mà quay về phòng trước, giấu tấm áp phích của Kim Mê vào vali của mình cái đã, còn không quên đổi mật mã mới.

 

Quả nhiên lúc thấy vết thương trên đầu gối cậu, ba mẹ lại lầu bầu nói nhất định phải đi cảm ơn người tốt bụng đã giúp đỡ cậu mới được.

 

Mắt Tạ Trì chớp chớp, cuối cùng chủ động tiếp nhận công việc này: "Để con đi, con tự đi sẽ có thành ý hơn một chút."

 

Cậu không thể để ba mẹ biết người giúp mình là Kim Mê được, nếu không có thể sẽ không giữ nổi tấm áp phích đang giấu trong vali mất.

 

Nghe Tạ Trì nói vậy, ba mẹ cậu bèn chuẩn bị một ít quà cảm ơn rồi để cậu tự đưa qua.

 

Mặc dù Tạ Trì còn nhỏ nhưng lại trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng lứa, làm việc luôn có chủ đích nên ba mẹ cậu đã quen với việc để cậu làm chuyện của mình rồi.

 

Lúc xách hộp quà mẹ đưa cho mình tới cửa phòng Kim Mê, Tạ Trì nhìn thấy một nhân viên phục vụ đang lén lút làm gì đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-la-toi/chuong-214.html.]

Kẻ này cứ nhìn qua nhìn lại quanh cửa nhưng không đi vào. Cửa phòng Kim Mê đang mở nhưng hình như bên trong không có ai.

 

"Xin chào." Tạ Trì lại gần đứng sau lưng chào hỏi một tiếng.

 

Nhân viên phục vụ kia sợ hết hồn, mặt mũi tái nhợt hoảng loạn quay đầu lại nói: "Xin, xin chào, xin hỏi quý khách cần giúp gì sao?"

 

Tạ Trì liếc nhìn thẻ tên trên n.g.ự.c gã rồi hỏi: "Tôi đến tìm quý cô ở đây, xin hỏi cô ấy có bên trong không?"

 

Có lẽ vì Tạ Trì chỉ là một đứa con nít nên nhân viên phục vụ kia nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Gã cúi đầu liếc nhìn túi giấy Tạ Trì xách trong tay rồi nói: "Bây giờ vị khách ở phòng này không có ở đây."

 

Tạ Trì nghi ngờ nghiêng đầu: "Thế sao cửa phòng lại mở vậy?"

 

Nhân viên phục vụ nói: "Tôi cũng vừa phát hiện ra hình như vị khách ở phòng này quên đóng cửa nên đi qua để kiểm qua."

 

"À, vậy sao?"

 

"Đúng vậy, hay là cậu bé chờ thêm lát nữa lại tới nhé." Nhân viên đóng cửa phòng Kim Mê lại rồi cười với cậu: "Quý khách nhỏ, cậu ở phòng nào? Hay là để tôi đưa cậu về nhé?"

 

"Không cần, cảm ơn." Tạ Trì xách túi giấy xoay người rời đi. Nhân viên phục vụ sau lưng cậu thở phào nhẹ nhõm rồi cũng rời khỏi đó.

 

Cuối cùng món quà đó ở mãi bên cạnh Tạ Trì đến tận khi xuống thuyền rồi vẫn chưa được tặng đi. Mà nhân viên lén lút kia vẫn cứ làm Tạ Trì cảm thấy rất đáng ngờ.

 

Lúc xuống thuyền với ba mẹ, Tạ Trì thấy rất nhiều phóng viên đứng trên bờ, có vẻ như cũng đã nhận được tin Kim Mê ở trên thuyền nên cố ý đến đây để chặn đường cô.

 

Bọn họ vừa mới đi xuyên qua đám người thì đám phóng viên lập tức trở nên ồn ào. Tạ Trì quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy được Kim Mê đi ra khỏi thuyền.

 

Rất nhiều ánh đèn flash máy ảnh đột nhiên xuất hiện trên bờ biển. Vệ sĩ và nhân viên của Kim Mê hộ tống cô ra đến tận xe.

 

Mấy ngày sau, tất cả các kênh truyền thông đều cùng đưa một tin sốt dẻo.

 

Ngôi sao nữ nổi tiếng Kim Mê đột ngột qua đời tại nhà riêng.

Loading...