Bá Chủ Là Tôi - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-12-09 19:35:05
Lượt xem: 14
Cô ngồi trên chiếc ghế lười nhỏ cạnh cửa sổ để bình tĩnh lại, sau đó cầm lấy điện thoại, bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho đạo diễn: “Đạo diễn Lưu, hãy cố gắng biên tập bộ phim sao cho thật tốt nhé! Bộ phim có trở nên thành công và nổi tiếng hay không là phụ thuộc vào ông và bộ phận biên tập đấy!”
Đạo diễn: “…”
Liệu đây có phải là áp lực đột ngột đến từ phía nhà đầu tư hay không nhỉ?
“Đang biên tập, nếu cô cảm thấy không yên tâm thì có thể đích thân đến giám sát.”
Kim Mê nhìn tin nhắn mà đạo diễn gửi tới, thật sự thì cô cũng hơi muốn đi xem quá trình bọn họ cắt nối biên tập bộ phim, đang chuẩn bị hỏi thăm địa chỉ thì bỗng nhiên cô nhận được một lời mời kết bạn trên WeChat.
Người gửi là Hứa Gia Thượng.
“Thượng Thượng?” Kim Mê có chút bất ngờ, Hứa Gia Thượng vậy mà cũng có tài khoản WeChat hả?
Đối phương còn viết thêm lời nhắn ‘Mẹ, con là Thượng Thượng’, Kim Mê nửa tin nửa ngờ mà đồng ý kết bạn.
Hứa Gia Thượng lập tức gửi một tin nhắn thoại cho cô: “Mẹ ơi, con đã có tài khoản WeChat! Sau này con có thể nhắn tin nói chuyện với mẹ được rồi!”
Giọng nói của cậu bé nghe có vẻ rất vui, Kim Mê ấn nút microphone rồi hỏi cậu bé: “Thượng Thượng, ai đăng ký tài khoản giúp con thế?”
“Dạ, là bà ngoại đăng ký giúp con, bà ngoại còn mua thêm cho con một chiếc điện thoại trẻ em nữa.”
Kim Mê nhếch môi mỉm cười, trả lời cậu bé: “Xem ra bà ngoại rất thương Thượng Thượng.”
“Bởi vì con nói muốn gửi tin nhắn cho mẹ nên bà ngoại đã mua cho con đó.” Tuy rằng cậu bé đã có một chiếc đồng hồ thông minh cho trẻ em, nhưng vẫn cảm thấy rằng nếu có một chiếc điện thoại thì sẽ càng có nhiều chức năng hơn: “Mẹ ơi, lúc ở nhà trẻ con có vẽ một bức tranh, con gửi cho mẹ xem nhé.”
Kim Mê click mở hình ảnh mà cậu bé đã gửi và nhìn, đó là một bức tranh màu nước, màu sắc phong phú, kết cấu hài hòa, điều hiếm thấy hơn nữa là các nhân vật và bối cảnh trong bức tranh đều được vẽ một cách rất cẩn thận, khác xa với các bức tranh được một cách vẽ nguệch ngoạc của những bạn nhỏ bình thường khác: “Wow, Thượng Thượng vẽ rất đẹp đó nha, con đang vẽ ba, mẹ và Thượng Thượng phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-la-toi/chuong-166.html.]
“Đúng vậy, giáo viên cũng khen con vẽ đẹp nữa đó mẹ.”
Sau khi nghe giọng của cậu bé, Kim Mê lại tiếp tục dặn dò: “Nhưng chơi điện thoại không tốt cho mắt, Thượng Thượng vẫn nên chơi ít lại nhé.”
“Dạ được ạ, lúc ở trường mẫu giáo, con đều không mang điện thoại theo.”
Hứa Gia Thượng vừa gửi tin nhắn này xong, lập tức nhìn thấy có một người đàn ông lạ mặt mặc âu phục bước tới. Hôm nay ông bà ngoại đến công ty, cũng dẫn theo cậu bé đi cùng, nói rằng buổi trưa họ sẽ ăn cơm ở bên ngoài.
Trước mặt Hứa Gia Thượng được đặt một ly sữa bò và một dĩa trái cây, cậu bé cầm điện thoại, ngồi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi, gửi tin nhắn cho Kim Mê. Vốn dĩ cậu bé chỉ tùy ý nhìn thoáng qua người đàn ông, nhưng lúc chuẩn bị nhìn sang chỗ khác, cậu bé lại thấy được một số hình ảnh.
Người đàn ông này đang cùng người khác nói về mẹ của cậu bé, cậu bé nghe rất rõ ba chữ Mạnh Xán Nhiên.
Bởi vì bọn họ đang nói nói xấu mẹ của cậu bé, nên khi Hứa Gia Thượng ngẩng đầu lên nhìn anh ta lại lần nữa, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Thái Vinh đối diện với ánh mắt của cậu bé thì không khỏi sửng sốt.
Hôm nay, anh ta đến đây để tìm chủ tịch Hứa nói chút chuyện.
Tập đoàn Hứa Thị đang điều hành một số thương hiệu trang sức đá quý, gần đây, một trong những món trang sức bằng ngọc bích của họ vừa giành được một giải thưởng lớn ở quốc tế, đang được trưng bày ở khắp nơi trên thế giới.
Thái Vinh không hiểu lắm về thiết kế đồ trang sức, nhưng chỉ riêng việc món đồ trang sức kia được làm từ ngọc bích thì đã cho thấy nó có giá trị không nhỏ. Anh ta nghe nói rằng chiếc vòng cổ này đã kết thúc triển lãm và được hộ tống về nước thành công. Hôm nay, anh ta đến đây, chính là muốn mượn chiếc vòng cổ đó, để Kiều Chi có thể đeo nó đi chụp ảnh tạp chí.
Nhưng anh ta còn chưa nhìn thấy người nhà họ Hứa thì đã bị một tên nhóc trừng mắt nhìn chằm chằm.
“Nhóc là con nhà ai thế? Tại sao lại nhìn chằm chằm tao như vậy?” Mấy năm nay, Thái Vinh vẫn luôn nhận được sự nâng đỡ của nhà họ Vương, công việc ở Điện ảnh Vương Quan vô cùng thuận lợi, có thể hô mưa gọi gió, từ lâu đã quen với việc nói chuyện và làm việc một cách kiêu căng, tỏ ra mình là một con người cao quý. Đối với chủ tịch Hứa, anh ta còn có thể hạ thấp bản thân để nhờ vả ông ấy giúp mình làm việc, nhưng một tên nhóc con cũng dám trừng mắt nhìn mình như vậy, anh ta mà có thể nhịn thì sẽ không gọi là Thái Vinh.
Thư ký ở bên cạnh nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra. Sau khi nhìn thấy có vẻ như Thái Vinh đang gây chuyện với Hứa Gia Thượng, cô ấy lập tức càng trở nên lo lắng: “Tổng giám đốc Thái, chủ tịch còn đang mở họp, nếu không hay là anh qua bên này chờ một lát nhé?”
Cô ấy rất muốn mời Thái Vinh rời khỏi chỗ này, sợ rằng anh ta xảy ra xung đột với Hứa Gia Thượng, đắc tội với Thái Vinh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng “ông trời con” này thì cô ấy không thể trêu vào.