Bá Chủ Là Tôi - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-12-07 11:36:17
Lượt xem: 8
“Dạ vâng, ba.” Lần đầu tiên được ba bế trên tay, đôi mắt Hứa Gia Thượng lấp la lấp lánh nhìn Tạ Trì: “Ba khỏe ghê!”
Tạ Trì: “…”
Bế một đứa trẻ năm tuổi mà được coi là khỏe ư? Cho dù anh bế Mạnh Xán Nhiên hai mươi ba tuổi thì vẫn dễ như ăn cháo ấy chứ.
“Con có biết tự tắm rửa không?”
“Dạ biết!” Hứa Gia Thượng gật đầu thật mạnh: “Ông bà ngoại đã dạy con rồi, con biết tự tắm rửa ạ.”
“Vậy hôm nay con tự tắm rửa một mình, không thành vấn đề chứ?”
“Dạ, con tự làm được ạ.”
“…” Cuối cùng Tạ Trì đã hiểu tại sao lại có người đắm chìm trong từng tiếng gọi “mẹ” của cậu bé này.
Căn phòng mà quản gia thu xếp cho Hứa Gia Thượng nằm ngay bên cạnh phòng ngủ chính của Kim Mê. Ban đầu lúc thiết kế căn nhà này, đây vốn là phòng dành riêng cho trẻ em đã được chuẩn bị sẵn cho cậu chủ nhỏ/cô chủ nhỏ tương lai.
Mặc dù Tạ Trì kêu Hứa Gia Thượng tự tắm rửa một mình nhưng cuối cùng, anh vẫn không yên tâm bỏ mặc một đứa bé năm tuổi ở một mình trong phòng tắm nên vẫn luôn canh chừng ngoài cửa phòng tắm. Hứa Gia Thượng tự tắm rửa rất sạch sẽ, thay đồ ngủ bước ra từ phòng tắm: “Ba ơi, con tắm xong rồi ạ.”
“Ừ.” Tạ Trì vươn tay cài lại một chiếc cúc áo bị bỏ sót cho cậu bé, sau đó dắt cậu bé đến bên giường: “Con ngủ một mình có sợ không?”
Hứa Gia Thượng nhìn Tạ Trì một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Cậu bé nằm ngay ngắn trên giường, Tạ Trì lo rằng cậu bé đến một nơi lạ lẫm thì sẽ sợ hãi, bèn mang con thỏ bông to bự trong phòng mình sang phòng cậu bé, đặt bên cạnh cậu bé: “Đây là con thỏ bông của mẹ, buổi tối để nó ngủ cùng con thì con sẽ không thấy sợ nữa.”
Nghe anh nói đây là thỏ bông của mẹ, Hứa Gia Thượng lập tức ôm lấy con thỏ: “Con cảm ơn mẹ, con cảm ơn ba ạ.”
“Ừ, vậy thì con nhắm mắt ngủ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-la-toi/chuong-155.html.]
Hứa Gia Thượng nghe lời nhắm mắt lại, Tạ Trì lấy di động ra chụp một bức ảnh của cậu bé rồi gửi cho bà nội của mình: “Thằng bé đã ngủ rồi, bà kêu ông bà ngoại của thằng bé đừng lo.”
Dù gì cậu bé này cũng là con nhà người khác, để người giám hộ của cậu bé yên lòng, Tạ Trì định bụng mỗi ngày sẽ chụp mấy bức ảnh hoặc quay một đoạn video ngắn gửi cho họ, coi như báo tin bình an cho đối phương.
Gửi ảnh chụp xong, Tạ Trì lại nhìn cậu bạn nhỏ ôm con thỏ bông ngủ say sưa một lát rồi đứng dậy, rời khỏi phòng.
Buổi tối, Kim Mê bận chuyện công việc nên không có thời gian chăm sóc Hứa Gia Thượng. Hôm sau cô xuống lầu thì thấy Tạ Trì và Thượng Thượng đang ngồi trong phòng khách, cùng chơi với Gia Quả. Ánh nắng ban mai êm dịu buổi sáng chiếu vào phòng khách, hòa lẫn tiếng chó sủa và tiếng cười của trẻ con thỉnh thoảng vang lên, khung cảnh bỗng trở nên ấm áp đến lạ thường.
Thì ra khi Tạ Trì làm ba thì sẽ trông như thế này.
Dường như nghe thấy có tiếng động, Tạ Trì quay sang nhìn Kim Mê: “Hôm nay cô không đến trường quay à?”
Ánh mắt Tạ Trì hơi kinh ngạc. Thường thì giờ này, cô đã đến trường quay từ lâu rồi, sao hôm nay đến tận bây giờ mới ngủ dậy?
“Hôm nay tôi quay cảnh ban đêm, đạo diễn kêu tôi năm giờ chiều hẵng đến trường quay.” Đoàn làm phim sẽ quay cảnh đêm suốt hai ngày liền, đạo diễn kêu các diễn viên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối hẵng đến trường quay làm việc.
Nhưng đồng hồ sinh học của Kim Mê vẫn đánh thức cô dậy từ lúc sáng sớm. Sau đó cô ngủ nướng thêm một lát, mãi đến khi thật sự không thể nằm thêm được nữa thì mới dứt khoát rời giường.
“Vậy thì có phải hôm nay, mẹ sẽ có thời gian ở nhà chơi với Thượng Thượng không ạ?” Hứa Gia Thượng không hiểu cái gì là trường quay, cái gì là diễn cảnh ban đêm nhưng cậu bé hiểu được cụm từ “năm giờ chiều mới ra ngoài”, có nghĩa là hôm nay ba mẹ đều sẽ ở nhà chơi với mình.
Kim Mê đi tới rồi ngồi xuống, sờ đầu Gia Quả vừa sáp lại gần chờ được chủ nhân vuốt ve: “Buổi tối mẹ mới đi làm nhưng hôm nay, con không cần đi học hả?”
Năm tuổi, hẳn là đã đến tuổi học mẫu giáo rồi mà nhỉ?
Hứa Gia Thượng nói: “Mẹ à, hôm nay là thứ bảy, trường mẫu giáo không mở cửa đâu ạ.”
Kim Mê hiểu rõ “ờ” một tiếng, công việc của cô không có ngày nghỉ cố định nên cô đã sớm quên mất hôm nay là thứ mấy trong tuần: “Vậy thì Thượng Thượng muốn chơi trò gì?”
Hứa Gia Thượng đứng dậy, giơ tay lên: “Cô giáo kêu bọn con làm một bữa cơm với ba mẹ, hôm nay cả nhà mình có thể cùng nhau nấu cơm không ạ?”