Bá Chủ Là Tôi - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-12-04 16:34:00
Lượt xem: 1
Kim Mê nói lời này xong, trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức có chút ngột ngạt.
Tạ Trì ngồi ở trên giường, anh hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống ở trên mặt anh lưu lại một bóng mờ nhạt, che giấu đi vẻ mặt của anh.
“Cô ấy thật sự đã c.h.ế.t rồi nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.” Giọng nói của Tạ Trì không lớn nhưng cảm giác áp bách không hiểu được lại làm người ta có chút không thở nổi: “Tôi cứ nghĩ cô cũng là fan hâm mộ của Kim Mê, có thể hiểu được vì sao trước đây cô lại có dáng vẻ muốn rửa sạch nỗi oan khuất cho cô ấy, thế mà tôi lại tin là thật.”
Trong lòng Kim Mê nghẹn muốn chết, đương nhiên cô muốn rửa sạch nỗi oan khuất cho bản thân, nhưng đây là chuyện của riêng cô, cô không muốn làm liên lụy đến người khác: “Chuyện của cô ấy chắc chắn có ẩn tình khác, nhưng anh không phải cảnh sát, cũng không phải người thân của cô ấy. Với tư cách là một fan hâm mộ thì anh đã làm được nhiều rồi, chẳng lẽ anh nhất định phải lấy tính mạng của mình ra mới được công nhận sao? Kể cả bản thân anh không sợ nhưng anh cũng nên nghĩ lại vì người thân của mình chứ, phải không? Nếu anh xảy ra chuyện gì thì ba mẹ anh, bà nội anh, bọn họ phải làm sao bây giờ?”
Tạ Trì không nói gì nhưng môi anh đã mím thành một đường thẳng tắp. Anh biết cô nói đúng, mấy năm nay ba mẹ khuyên anh, bà nội khuyên anh, Thẩm Xác cũng khuyên anh, bọn họ đều nói anh đừng quan tâm chuyện này nữa, nhưng mà nếu anh không quan tâm thì còn có ai sẽ quan tâm đây?
Cảnh sát điều tra nhà họ Vương cũng không phải là vì Kim Mê, rốt cuộc chuyện năm đó có thể lật lại bản án hay không vẫn là một ẩn số. Mà có một số chuyện đè nén trong lòng anh đã rất nhiều, rất nhiều năm.
Anh không chỉ muốn trả lại sự trong sạch cho Kim Mê, mà anh cũng muốn đòi lại công lý cho bản thân.
“Cô nói chuyện của Kim Mê không liên quan đến tôi, vậy chuyện của tôi liên quan gì đến cô sao?” Tạ Trì ngước mắt lên, ánh mắt không có cảm xúc gì nhìn về phía người đối diện: “Chuyện của tôi cũng không cần cô quan tâm.”
“Được được.” Kim Mê bị chọc tức đến nỗi bật cười, cô đúng là ăn no rửng mỡ lại đi quan tâm Tạ Trì có đi tìm cái c.h.ế.t hay không: “Chuyện của cậu chủ Tạ như anh thật sự không liên quan gì tới tôi, ai quan tâm anh thì người ấy là chó!”
Kim Mê nói xong thì nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, còn cố ý đóng cửa “rầm” một cái.
Sau tiếng vang lớn, trong phòng có vẻ lại càng thêm yên tĩnh. Tạ Trì một mình ngồi trên giường một lúc, ấn gọi chuông để điều dưỡng tới dọn đồ ăn đi.
Khi Trần Giác tới thăm Tạ Trì, vừa hay gặp phải điều dưỡng đi ra từ trong phòng của anh. Trần Giác nhìn thấy đồ ăn trên tay điều dưỡng dường như còn chưa cả động đũa vào, anh ấy nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế này, hôm nay cơ thể của sếp không được thoải mái sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-la-toi/chuong-139.html.]
Rõ ràng hai ngày nay Tạ Trì đã có thể ăn vài thứ, mặc dù đồ ăn không hợp khẩu vị, Tạ Trì không thích nhưng anh cũng sẽ không giống hôm nay là không hề động đũa tí nào vào thức ăn.
Điều dưỡng nghe Trần Giác hỏi như vậy thì thở dài theo: “Tôi nghe vệ sĩ ở cửa nói là anh ấy cãi nhau với cô Mạnh, lúc cô Mạnh đi còn đóng cửa rầm một cái, suýt nữa là cả phòng sập luôn rồi.”
Trần Giác: “…”
Không phải chứ, sao lại cãi nhau rồi! Tối hôm qua rõ ràng hai người còn anh anh em em còn muốn ngủ cùng nhau mà!
“Với tình hình sức khỏe hiện tại của sếp không ăn gì sao mà được chứ?” Mặc dù một tay của Trần Giác đang bó bột nhưng anh ấy vẫn ngoan cố dùng một cái tay khác muốn nhận lấy đĩa đồ ăn ở trên tay điều dưỡng: “Để tôi thử khuyên nhủ anh ấy một lần nữa.”
“Vô dụng thôi, tôi đã khuyên rồi.” Điều dưỡng nhìn dáng vẻ cố hết sức của Trần Giác thì cũng có chút thương cảm: “Vết thương của anh cũng cần được chăm sóc, anh đừng có tự giày vò mình nữa.”
Cô ấy bưng mâm đồ ăn lùi về đằng sau, trong này còn có canh nóng, với một cánh tay của trợ lý Trần không khéo lại làm cho đồ ăn rơi vãi ra ngoài.
“Vết thương của tôi chỉ là vết thương nhỏ, chuyện sếp không ăn cơm mới là chuyện lớn đó!”
“Tính tình của sếp các anh mà anh còn không rõ sao? Anh đi khuyên thì có thể khuyên được anh ấy hả?”
Trần Giác: “…”
Xin lỗi, là anh ấy bốc đồng rồi.
Muốn cởi chuông thì cần có người buộc chuông, nếu sếp là do cô Mạnh chọc tức thì nên để cô Mạnh tới khuyên vậy!
Trần Giác nghĩ thông suốt điều này thì đi xuống nhà ăn ở dưới tầng, anh ấy muốn đi tìm Mạnh Xán Nhiên, kết quả là xuống nhà ăn mới biết thì ra cô Mạnh cũng không ăn bữa sáng mà trực tiếp tức giận thở phì phì đi luôn rồi!