Không Tạ Trì tới ? Phải rằng, sếp Tạ đúng là tài cao thì dũng cảm, ngay cả khách sạn gần thành phố điện ảnh cũng dám .
Nếu một bình thường thì , mấu chốt là khuôn mặt và dáng của sẽ các paparazzi nhầm tưởng là nghệ sĩ nhỏ danh tiếng nào đó chứ?
Vừa nhắn tin cho Tạ Trì, cô bước thang máy quẹt thẻ phòng. Thang máy ở đây thẻ phòng mới sử dụng và chỉ lên tầng tương ứng, nếu Tạ Trì đặt phòng ở đây thì hình như ngay cả lên lầu cũng nhỉ?
Số tầng tăng dần lên, khỏi thang máy, Kim Mê nhận tin nhắn trả lời của Tạ Trì, đặt một phòng ngay đối diện phòng cô.
Kim Mê nhớ căn phòng đối diện phòng cô ở , hôm nay trả phòng , cô bước tới cửa phòng , liếc cánh cửa đóng kín đối diện, quẹt thẻ mở cửa phòng nhanh chóng nhà.
“ về phòng , nhân lúc ai thì sang đây .” Kim Mê gửi tin nhắn cho Tạ Trì, đột nhiên cô cảm tưởng hai như thành viên của Đảng bí mật gặp .
Tạ Trì trả lời nhưng lâu tiếng gõ cửa. Sau khi xác nhận ngoài cửa là Tạ Trì, Kim Mê nhanh chóng mở cửa, kéo đóng sầm cửa .
Tạ Trì mặc quần áo ngủ, thậm chí tắm rửa xong , trong phòng Kim Mê đỏ mặt vì hồi hộp: “Động tác lúc nãy của cô điêu luyện thật, chắc bình thường giấu kiểu đúng ?”
“...” Khoé môi Kim Mê giật giật, nếu nhất quyết đòi tới thì cô nhất thiết như thế ? “ nghĩ sếp Tạ mới là kinh nghiệm phong phú, quần áo xong cả , đúng là thuần thục.”
“…” Tạ Trì ngừng tranh cãi với cô, nhấc chân bước trong:“ chỉ ngủ sớm chút thôi.”
“Ồ nhưng tắm .” Kim Mê lấy quần áo tắm, khi phòng tắm còn nhắc nhở Tạ Trì một câu: “Lát nữa mà gõ cửa cứ giả vờ như ở đây nhé.”
Đuôi lông mày của Tạ Trì giật giật, khóe miệng nhếch lên mà như : “ tò mò, muộn thế ai sẽ tới gõ cửa phòng cô thế?”
“Thì… Lỡ như đạo diễn biên kịch nổi hứng họp bàn kịch bản thì ?” Quả nhiên ở trong khách sạn của đoàn phim vẫn quá nguy hiểm, nhưng nếu hôm nay cô sang một khách sạn khác ở thì cũng mất tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-la-toi/chuong-116.html.]
Hơn nữa khách sạn nào gần thành phố điện ảnh mà an cả.
Kim Mê nhấn mạnh đừng để khác phát hiện tắm ù một cái đó nhanh chóng ngoài.
Tạ Trì đặt điện thoại xuống, ngạc nhiên liếc cô: “Nhanh ? Xem cô cũng ngủ sớm, nếu thì tắt đèn đây .”
Kim Mê: “…”
Tại lúc nào sếp Tạ cũng mấy lời kỳ cục thế.
Cô mặc quần áo ngủ giường, thực khi ngủ cô thích mặc váy ngủ hơn, nhưng ngủ với Tạ Trì thì mặc như thế sẽ tiện hơn chút.
“Sếp Tạ, mạn phép hỏi nhé.” Nằm giường, Kim Mê Tạ Trì đang nhắm mắt bên cạnh, nhịn bèn hỏi: “Sao ngủ với ?”
Vấn đề cô suy nghĩ lâu, với điều kiện của Tạ Trì, dù tìm việc khác cũng sẽ nhiều sẵn lòng, huống chi hai chỉ ngủ bình thường mà thôi. Cô nghĩ lẽ Tạ Trì ở một nên để con thỏ bông cho nhưng vẫn chạy ngàn dặm xa xôi tới khách sạn chỉ vì ngủ với cô một giấc thôi ?
Tạ Trì vốn sắp ngủ , cô thế mở mắt : “Cô mất ngủ đúng ?”
“…” Kim Mê im lặng một lúc: “ , nhưng nào cũng ngủ nhanh, chẳng giống mất ngủ chút nào cả.”
Tạ Trì đầu cô, một lúc mới : “Đây là nguyên nhân tới ngủ với cô.”
Kim Mê sững một lúc, mắt chớp chớp: “Hả? Ý của là còn chữa chứng mất ngủ ?”
Tạ Trì trả lời cô mà nhắm mắt : “Sáng mai bay nước ngoài sớm, ngủ sớm .”