Anh Yêu Nghĩ Nhiều Rồi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-05 07:34:51
Lượt xem: 4,699
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ bên ngoài nhìn vào, quả nhiên thấy Hứa Tri Hành đang ngồi bên trong.
Nhưng không chỉ có anh và chị Giản Ninh, mà còn có hai người nữa trông như đồng nghiệp.
Tôi thở phào:
"Không phải gặp riêng, chắc là bàn công việc."
Ánh nắng sáng rực chiếu thẳng vào cửa kính, tôi lùi lại hai bước, đã không còn thấy rõ bên trong nữa.
Vi Vi bỗng quay sang:
"Chết rồi, hình như anh tao thấy tụi mình rồi!"
Cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
Tin nhắn từ Hứa Tri Hành hiện lên màn hình:
"Lén nhìn gì vậy? Vào đi."
Tôi giả vờ không thấy, tắt màn hình luôn.
Vừa tắt xong thì… một tin nhắn khác nhảy ra:
"Anh thấy em xem tin nhắn rồi."
Tôi và Vi Vi bước từng bước chậm rì, cuối cùng đứng trước mặt Hứa Tri Hành.
Hai đồng nghiệp kia đã rời đi, chỉ còn anh và chị Giản Ninh.
Tôi lúng túng xoắn góc áo, cảm nhận rõ ánh mắt của chị Giản Ninh.
Chị ấy khẽ cười, hỏi:
"Đây là Lâm Thanh đúng không?"
Ánh mắt lại quét nhẹ về phía Hứa Tri Hành, miệng cười mà như không:
"Quả nhiên"
Chị chưa nói hết câu đã ngừng lại, như thể hai người họ vừa nói với nhau điều gì tôi không hiểu nổi.
Nghe mà thấy nghèn nghẹn trong lòng.
Tôi thấy cổ họng khô rát, vừa định nói gì thì chị Giản Ninh đã quay sang Vi Vi:
"Đi thôi Vi Vi, về công ty với chị."
Vi Vi lập tức làm mặt đau khổ, nhìn anh trai rồi nhìn tôi, chạy đến ghé tai tôi thì thầm:
"Chị em à, tao dắt chị Giản Ninh đi đây. Cơ hội tới rồi, cố lên!"
Cố lên!
…Cố lên…
Không khí lại bỗng chốc trở nên ngại ngùng.
Tôi ngập ngừng: "Anh…"
Hứa Tri Hành cũng mở lời: "Anh…"
Tôi vội xua tay: "Anh nói trước đi!"
Anh chậm rãi nói:
"Vừa nãy bọn anh đang bàn về buổi tiệc giao lưu trong ngành mà bố em tổ chức hôm kia. Nói ra thì… anh còn thiếu một người đi cùng…"
Tư duy tôi bay thẳng một vòng.
Bố tôi tổ chức tiệc?
Khoan đã…
Tôi bỗng nhớ ra anh ấy thích chị Giản Ninh mà!
Tôi lập tức phản ứng: "Em đi với anh!"
Hứa Tri Hành hơi nhíu mày, như có chút bối rối: "Vậy… còn ‘cậu ấy’ thì sao?"
‘Cô ấy’?
Ai?
[khúc này cả hai đều đang hiểu nhầm nhau]
…Chị Giản Ninh?
Câu hỏi cụt ngủn, không đầu không đuôi, làm tôi bối rối tột độ.
Tôi cố làm vẻ đáng thương, chớp chớp mắt:
"Đừng nhắc tới cô ấy nữa, được không?"
Hứa Tri Hành nhìn đi chỗ khác, thở dài một tiếng thật nặng.
"Được… không nhắc nữa."
Vi Vi tỏ ra vô cùng nghiêm túc về việc tôi sẽ đi dự tiệc cùng Hứa Tri Hành với tư cách “bạn gái đồng hành”.
Cô ấy thậm chí còn yêu cầu anh trai dành hẳn một buổi chiều, không được làm việc, để đi chọn váy cùng tôi.
Tiệm váy nằm trong một căn biệt thự kiểu Tây cổ ở trung tâm thành phố.
Vi Vi đã giúp tôi chọn liền ba bộ, vừa chọn vừa lẩm bẩm:
“Cái này eo rộng quá, không biết chỉnh lại có ổn không… Màu này tối quá, không được, không được… Á! Lâm Thanh! Mày thử ba cái này đi, tao ra ngoài lựa thêm.”
Tôi đang thay bộ thứ hai thì khóa kéo phía sau cổ bị kẹt.
Càng cố kéo lại càng đau, còn mắc luôn vào mấy sợi tóc.
"Vi Vi——"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-yeu-nghi-nhieu-roi/chuong-4.html.]
Tôi thử gọi nhỏ một tiếng cầu cứu.
Không thấy Vi Vi đâu, ngược lại lại nghe giọng của Hứa Tri Hành vang lên ngoài rèm:
"Cần anh giúp không?"
Tôi hơi do dự, nhưng cái khóa c.h.ế.t tiệt này vướng cả tóc, kéo một chút là đau điếng cả đầu.
Đành nhỏ giọng trả lời:
"Vậy… phiền anh nhé."
Hứa Tri Hành vén rèm bước vào.
Ánh mắt anh rất đàng hoàng, không hề nhìn lung tung.
Tôi không quay đầu lại, chỉ nhìn anh qua gương:
"Phần trên cùng của khóa bị tóc vướng vào rồi, anh gỡ giúp em một chút được không?"
Giọng anh hơi khàn:
"Được."
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào khóa kéo.
Chờ đến khi kéo được một khoảng, anh mới từ tốn vuốt tóc tôi ra phía trước.
Rõ ràng chẳng hề chạm vào da, vậy mà tôi vẫn bất giác… rùng mình một cái.
Anh cảm nhận được, tay khựng lại rồi lập tức lùi một bước.
Không khí như mỏng đi, tôi gần như nghe thấy tiếng tim mình đập loạn.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương.
Anh mặc một bộ vest đen,đứng bên tôi ăn khớp hoàn hảo với bộ lễ phục tôi đang mặc.
Ánh mắt chúng tôi qua gương chạm nhau.
Tôi khẽ nói:
"Cảm ơn anh…"
Anh “ừ” một tiếng, cổ họng khẽ chuyển động, như thể muốn nói gì… rồi lại nuốt xuống.
"Anh ra trước đây." Anh xoay người, sắp bước ra.
Ngay lúc tấm rèm sắp khép lại, tôi nghe thấy giọng anh rất nhẹ, rất khẽ:
"Em rất đẹp."
Con nai nhỏ trong tim tôi vừa nhảy loạn thì… “rụp!” xỉu luôn vì sung sướng.
Tới hôm diễn ra tiệc rượu, tôi và Hứa Tri Hành cùng bước vào sảnh tiệc.
Anh mặc vest vừa vặn, dáng vẻ chỉnh tề khiến người khác nhìn vào không thể rời mắt.
Tôi cúi đầu nhìn lại mình.
"Đẹp đôi thật."
Một giọng nam trung niên vang lên bên cạnh, vừa đúng suy nghĩ trong đầu tôi.
Tôi giật mình quay sang là bố tôi!
Ông nhìn Hứa Tri Hành đầy hài lòng:
"Lớn rồi, giờ nhìn còn đẹp trai hơn hồi nhỏ."
"Cháu chào bác."
Hứa Tri Hành mỉm cười chào hỏi.
Bố tôi vỗ vai anh:
"Bác phải đi tiếp khách rồi, hai đứa cứ tự nhiên nhé."
…Váy cũng mặc rồi.
Bố cũng gặp rồi.
Tính sơ sơ ra thì… như tụi tôi sắp cưới luôn rồi còn gì.
Tôi đang mơ màng vui sướng, thì Hứa Tri Hành nghiêng đầu hỏi nhỏ:
"Em chỉ dẫn mình anh gặp bác trai thôi à?"
…Ơ, sao nghe như là ra mắt phụ huynh luôn rồi ấy?
Tôi gật đầu, hơi ngại.
Một người điềm đạm như anh mà lúc này lại… khẽ mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười nhanh chóng biến mất, khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc.
Tôi ngơ ngác, nhìn theo ánh mắt anh.
Chị Giản Ninh đang khoác tay một người đàn ông bước tới.
Chị ấy thanh lịch, còn người đàn ông thì chững chạc, khí chất hơn người.
Đúng kiểu “trai tài gái sắc”.
Tôi bỗng thấy ghen: "Họ… đẹp đôi thật ha?"
Hứa Tri Hành: "Ừ, cũng hợp đấy."
Chúng tôi cùng im lặng.
Không khí bỗng chốc lặng ngắt.
May sao chị Giản Ninh bước tới, giúp giải vây bằng nụ cười rạng rỡ:
"Tiểu Thanh, hôm nay em xinh quá!"