Đôi khi,  thấy thương  trai  vô cùng.
Rõ ràng   trói buộc là , nhưng   giam cầm  chính là .
 vòng tay ôm cổ : "Anh sợ ,  trai?"
Anh  im lặng gật đầu trong vòng tay : "Dạo  em bất thường quá, Lục Hữu."
Giọng   khàn đặc: "Anh sợ đây là một cái bẫy.  em   ? Dù em  đào một cái hố  mặt . Rồi  : 'Anh ơi, nhảy xuống đây '. Anh vẫn sẽ  ngần ngại nhảy xuống."
Nửa đêm,  khó chịu  thể nào ngủ .
 gõ cửa phòng  trai: "Anh ơi, em hình như  sốt ."
Mắt  nhòe , ngước  , bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn ùa về trong đầu.
 thấy    trai lạ thường.
Nếu    học, chắc canh  sẽ   nhiều cô gái thích, tiếc là,    vì  mà...
Anh  vội vàng bế  lên  : "Đi bệnh viện."
Không một chút do dự. Áo khoác của    phủ lên    đưa tay sờ trán .
 cảm nhận    khẽ run.
Chắc là.
Rất nóng nhỉ.
Anh  luôn hoảng loạn vì .
Anh   hảo như , nên ông trời  ban cho   một điểm yếu, chính là .
Cuộc đời  , vì  mà tan nát.
Trong xe taxi,  tựa đầu  vai .
 thực sự  lạnh, nên ôm chặt lấy áo khoác của .
 nắm tay , nghịch mấy đường gân xanh nổi  mu bàn tay .
"Em còn khó chịu ? Sắp tới ."
Anh  lo  sốt đến hỏng đầu  chăng.
   với   rằng   .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Thực ,  cố tình  .
   dám  thấy vẻ mặt   khi  sự thật.
Anh  hốt hoảng bế   phòng cấp cứu.
Anh  đặt   lên ghế trong khu vực truyền dịch của bệnh viện.
Chỉnh  cổ áo cho ,    xổm xuống  mặt , gọi  "bé ngoan".
"Anh  đóng tiền, sẽ   ngay. Ngoan, truyền nước xong sẽ  khó chịu nữa."
 vùi nửa mặt  áo khoác của , chỉ để lộ đôi mắt  ,  gật đầu.
Anh  xoa đầu . Kéo cổ áo  lên,  hôn nhẹ lên khóe môi .
  theo bóng dáng vội vã rời  của .
Anh  thật sự   nhanh chóng  về bên .
...
 ném áo khoác của   xuống ghế    hòa   màn đêm mờ mịt bên ngoài bệnh viện.
   ở bên  trai cả đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-toi-la-ke-bien-thai/chuong-5.html.]
Có lẽ một ngày nào đó,   sẽ hiểu  tình cảm chân thành của , tiếc là thời gian  còn nhiều.
  thể để Dư Trạch và Đoạn Nguyệt mất kiên nhẫn.
   vất vả mới thu thập  một phần bằng chứng phạm tội của chúng.
Bây giờ là bốn giờ sáng, bình minh  ló dạng,  gọi cho Dư Trạch, nhưng    bắt máy.
Phải , giờ  ai mà còn thức giấc.
Lòng   khỏi lo lắng. Anh trai phát hiện  biến mất, sẽ cuống cuồng đến mức nào?
Lúc nhỏ,      lạc mất  ở trung tâm thương mại.   nức nở giữa đám đông,   chen lấn tìm , ôm chặt   lòng, run rẩy vì lo sợ.
Từ đó về , dù   trốn  ,   cũng tìm .
Cho đến kiếp , khi    gãy chân,  vẫn nhẫn tâm rời .
...
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của .
Là Dư Trạch.
 bắt máy.
"Em trốn  ?"
Bên  im lặng một hồi,  mới cất tiếng hỏi.
"Ừ,  trai   khó đối phó. Thuốc    thu mất ,   thể lấy cho  một liều khác ? Yên tâm,    còn đề phòng  nữa,   nhất định thành công."
Để Dư Trạch  nghi ngờ,  đành  giả vờ ghét cay ghét đắng  trai .
Hơn nữa, hôm nay    cũng  kỳ lạ.
Giọng  của   hình như  qua xử lý.
Không  , điều  cho thấy Dư Trạch  bắt đầu nghi ngờ .
Như hiệu ứng domino,  sợ rằng những  đổi nhỏ của  sẽ  xáo trộn   dòng thời gian.
"Sao   thể tin em?"
"Dư Trạch, giữa chúng  còn cần   chuyện tin   tin ?"
Quả nhiên,     nhận  điều gì đó.
 chỉ còn cách tiếp tục tung hỏa mù, hít sâu một ,   câu đó: "Anh   là em thích  ?"
Bên   im lặng  lâu  mới hỏi: "Thế còn  trai cô?   chắc chắn rằng cô     mua chuộc."
"..."
"Anh trai  á?  còn chả thèm  mặt   . Chỉ là một con ch.ó cứ bám lấy  thôi." Ngày nào   chết,  sẽ b.ắ.n pháo hoa ăn mừng."
  dối. Không  .
Chắc chắn là   ngược.
 nhắm mắt, âm thầm  trong lòng:   dối. Không  . Chắc canh  là   ngược.
Bên  cuối cùng cũng yên tâm về .
Anh  báo cho  một địa chỉ. "Số 876 phố Nam.... Cẩn thận nhé."
Chắc canh  Dư Trạch và Đoạn Nguyệt đang  những chuyện phi pháp.
 còn nghi ngờ,  khi quen , bọn chúng  lừa tiền bảo hiểm của  khác.
Vì ,  bí mật bật chế độ ghi âm  điện thoại.
  xuống màn hình điện thoại.
Bốn mươi lăm cuộc gọi nhỡ, đều là của  trai.