Mẹ chồng nghẹn một lúc, chỉ  cộc lốc:
 
“Tối nay về nhà!”  cúp máy.
 
Tối hôm đó, Lâm Tự về nhà thật.
 
Không  bà    gì, mà hai  con kéo co suốt mười ngày.
 
Mười ngày đó, ngày nào Lâm Tự về cũng như cái xác  hồn. Đến tối thứ mười, mặt còn in cả dấu tay.
 
  nhịn , mỉa mai:
 
“Ồ, dấu tay  đối xứng ghê ha.”
 
Lâm Tự nhăn mày:
 
“Tiểu Tuyết, em    như ,   tất cả là vì em…”
 
 ngắt lời ngay:
 
“Đừng đạo đức giả, đừng đổ tội em là lý do   tát. Cái nồi đó, em  đội.”
 
Anh  đành câm nín.
 
Tối đó,  hút thuốc cả đêm ngoài phòng khách, còn lượn lờ  cửa phòng .  thì đóng chặt cửa, giả như  .
 
Sáng hôm ,   chịu ký đơn ly hôn.
 
Tài sản của hai đứa chỉ  căn nhà chung  — hai bên cùng góp một nửa.
 
  chồng và Lâm Tự  mơ tưởng bắt    tay trắng.
 
: “???”
 
Anh lừa tình  thì   thể ly hôn, nhưng còn  chiếm cả tiền của  ư? Đừng hòng!
 
Để giải quyết nhanh,   tìm Tần Nhiễm.
 
 phân tích cho chị  — nếu   ly hôn, mà   còn sinh con với Lâm Tự, thì con chị  chắc khó tìm  ai “gần gũi huyết thống” như  để nuôi nấng.
 
Nghe xong, chị   , ánh mắt  chút áy náy… nhưng chỉ một chút thôi.
 
Một lát , chị  :
 
“Tiểu Tuyết,  với Lâm Tự   gì cả.”
 
 gật đầu:
 
“Có   giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Trai bám váy  tặng chị luôn, khỏi cảm ơn.”
 
Chị : “…”
 
May mà vì  tìm  “bố kế  hảo” cho con, chị  chịu giúp  thuyết phục  chồng.
 
“Chuyện  coi như  nợ chị,  sẽ   với .”
 
 tưởng chị  sẽ bảo  chồng nhanh chóng để  ly hôn, đừng vì nửa căn nhà mà lỡ dở “tương lai hạnh phúc” của chị .
 
Ai dè, chị  còn tặng  một “món quà lớn”!
 
Ba ngày ,  chồng nghiến răng đồng ý:
 
“Chỉ cần mày ly hôn với Lâm Tự, nhà  để hết cho mày.”
 
: “…”
 
Tần Nhiễm, chị vẫn là "chị dâu  yêu nhất" của  đấy!
 
Ban đầu   hiểu   Tần Nhiễm thuyết phục   chồng.
 
Cho đến hôm  ngày  tòa ly hôn,  mới .
 
Thì  Tần Nhiễm  đưa con  hộ khẩu của Lâm Tự  khi sinh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-doi-chong-muon-ly-hon-de-cuoi-chi-dau/5.html.]
Sao  ?
 
Chính miệng  chồng lỡ lời trong lúc đến nhà  dọn đồ giúp Lâm Tự.
 
Ban đầu,  định  chuyện tử tế vì bà   nhường nửa căn nhà cho .  rõ ràng bà   tử tế.
 
Sau khi dọn đồ xong, bà liền  móc :
 
“Tiểu Tuyết, chính mày đòi ly hôn,   đừng    phiền Lâm Tự.”
 
:
 
“Yên tâm,  tuyệt đối sẽ  phá hoại cuộc sống ngọt ngào của   với chị dâu.”
 
Bà : “…”
 
 chán chẳng buồn diễn nữa:
 
“Bà chẳng    giữ cháu nội và tài sản của con trai cả,        chê  vì bắt con trai út  ‘ thế vai’ ?”
 
“Có bà  như bà, Lâm Tự  bố kế cũng là quả báo thôi.”
 
Bà  giận lắm, mắng:
 
“Gì mà bố kế? Con của Nhiễm cũng là cháu ruột của Lâm Tự! Một nhà cả thôi! Nếu Dược còn sống, nó cũng  chăm cháu thôi!”
 
“Với , Tiểu Tuyết, mày ăn   là đúng phép với trưởng bối hả?”
 
  lạnh:
 
“Thế bà  mấy chuyện đó  đúng là  lớn nên  ? Già mà   điều, còn    tôn trọng? Đêm nay về kê gối cao lên, trong mơ chắc chắn thành hiện thực đó.”
 
Bà: “…”
 
Trong lúc  và  chồng khẩu chiến, Lâm Tự dọn xong hành lý mà  chịu dắt  , cứ  lì xem kịch.
 
 càng  càng tức,  tới đá một phát:
 
“Dắt   biến khỏi đây ! Nhà  giờ của  !”
 
Mẹ chồng còn hung hơn:
 
“Cái gì mà nhà của mày? Nhà  tụi tao góp một nửa tiền đó! Biết  chuyện cho tử tế !”
 
Tử tế cái đầu bà!
 
 suýt nữa lăn xả đánh , Lâm Tự mới chịu dắt   ngoài:
 
“Mẹ, thôi , cãi  với Tiểu Tuyết  ích gì giờ nữa?”
 
Ra đến cửa,  chồng vẫn  cam tâm, lẩm bẩm:
 
“Không  vì  cháu    nhập hộ khẩu con, thì  thèm nhịn con bé đó chắc?”
 
: “…”
 
Chơi cũng giỏi thật đấy.
 
 
 giờ họ chơi gì, lật bao nhiêu chiêu, cũng chẳng liên quan gì tới  nữa.
 
Chỉ  điều, cái   ghê tởm nhất là — Lâm Tự  đồng ý ly hôn, chuyển đồ  hết ,  mà tối  hôm ly hôn,   còn định   phát điên thêm một  nữa.
 
Gọi điện cho , hỏi:
 
“Mình tạm giả ly hôn   ? Cho  yên tâm , đợi Tiểu Nhiễm sinh con xong  tụi  tái hôn?”
 
: “???”
 
“Muốn ăn cả cháo lẫn cơm hả? Rồi  còn  nuôi hộ  con của  và chị dâu luôn ?”
 
“Anh đúng là dám nghĩ! Sao  hỏi luôn:   chịu  tiểu tam khi  cưới chị dâu ?”