Thôi Hạo Bạch ở bên , nhẹ giọng .
“Cười cái gì mà , chuyện còn do gây ?” Lục Cẩm Xuyên hung hăng trừng mắt Thôi Hạo Bạch một cái.
“ , đều của .” Thôi Hạo Bạch tích cực nhận sai.
“Chiết tệt!”
Lục Cẩm Xuyên ngược là tự nhiên.
Nói xong, Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ giáo dục.
“Anh hai, thể thô tục.”
“Vậy cứ thô tục?” Lục Cẩm Xuyên thổi râu trừng mắt.
“Ừ ừ.” Giang Chỉ gật gật đầu: "Chị Từ Nghệ cái cũng coi như là thô tục.”
“…” Cái gì cũng là chị Từ Nghệ, chị Từ Nghệ.
Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ mở miệng : “Bà quản gia nhỏ! Cẩn thận tương lai gả .”
Giang Chỉ cũng về phía Lục Cẩm Xuyên : “Anh hai xa! Cẩn thận tương lai cưới vợ .”
“Hừ!”
“Hừ!”
Sau đó chỉ thấy hai đồng thời đầu, hiển nhiên là cực kỳ ấu trĩ.
Một bên Thôi Hạo Bạch hai ấu trĩ ôn hòa . Ngược khiến cho Lục Cẩm Xuyên xem thường một cái.
Đây là Thôi Hạo Bạch Lục Cẩm Xuyên bưng chén rượu lên.
“Tới, Xuyên, kính . Cảm ơn hôm nay tới tham gia sinh nhật của , uống tỏ lòng tôn kính.”
Thôi Hạo Bạch xong, đợi Lục Cẩm Xuyên phản ứng thì liên tục uống ba ly.
“Sảng khoái!” Thôi Hạo Bạch uống xong, dùng tay lau miệng một cái, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng ấm áp như ngôi :
“Anh! thật sự vui mừng, kính một ly!” Nói xong ngửa đầu uống cạn.
“Anh, cảm ơn , cảm ơn về chuyện của năm đó.” Nói xong, Thôi Hạo Bạch đột nhiên rót mấy chén.
Lục Cẩm Xuyên Thôi Hạo Bạch tự uống rượu, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Lục Cẩm Xuyên vẫn gì, chỉ là cũng đổ một chén rượu uống lên.
Nhìn Lục Cẩm Xuyên, sắc mặt của Thôi Hạo Bạch ửng hồng, lảo đảo lắc lư tới.
Lục Cẩm Xuyên là Thôi Hạo Bạch say. Trong lòng lạnh, chỉ một chút tửu lượng như , còn uống rượu?
Sau đó cơ thể của dán của Lục Cẩm Xuyên, nhẹ giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-98.html.]
“Anh, Xuyên~ chuyện năm đó là của , tha thứ cho ! Đừng giận , khó chịu! Anh ơi~”
Hai chữ cuối cùng hiển nhiên là đang học nũng, học rõ ràng công khai.
Mẹ kiếp!
Lục Cẩm Xuyên thiếu chút nữa nứt .
Mà Thôi Hạo Bạch bên hiển nhiên uống nhiều quá, bắt đầu lộn xộn.
“Anh ơi ~”
“Thôi Hạo Bạch, mau lên cho , mau lên!”
“ .”
“Mẹ kiếp! Với chút tửu lượng còn uống rượu cái gì chứ, Thôi Hạo Bạch! Đứng lên ngay cho .”
“ ! Trừ khi tha thứ cho , nếu thì dậy.”
“Cậu nha ~ cho rằng ông đây dám đ.á.n.h !” Lục Cẩm Xuyên thật sự nổi giận.
“Chỉ cần thể tha thứ cho , đồng ý.”
Lục Cẩm Xuyên thật là phục! Đủ !
Giang Chỉ ở một bên cũng giật !
Anh Đại Bạch mà còn một mặt như ?
“Thấy ? Anh Đại Bạch mà nhóc thích chính là một con ma men. Cái gì mà như mây nhẹ gió nhẹ, công tử nhẹ nhàng? Cậu chính là một kẻ lừa đảo.”
Lục Cẩm Xuyên phun tào.
Nói xong, lập tức thấy Thôi Hạo Bạch khó chịu nhích gần một nữa: “C.h.ế.t tiệt! Tránh xa ông đây một chút, thật là c.h.ế.t mà.”
Lục Cẩm Xuyên đẩy một chút, thấy Thôi Hạo Bạch bẹp một cái. Lập tức đập của Lục Cẩm Xuyên.
Ta .
Người còn đang nhúc nhích, luôn miệng :
“Anh…… Không tha thứ thì dậy.”
Một lời đe dọa trắng trơn.
Lục Cẩm Xuyên cạn lời thở dài một , c.ắ.n răng “Được.”
“Thật sự?” Thôi Hạo Bạch lập tức mở mắt.
!!!
Lục Cẩm Xuyên: Sao cảm giác đang lừa ông ây chứ?