???
Lục Cẩm Xuyên thật đứa trẻ hư hỏng là của nhà ai , khuỷu tay quẹo ngoài chứ?
Lục Cẩm Xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng Thôi Hạo Bạch, hy vọng thể tự điều một chút, nhanh chóng cút .
mà, Thôi Hạo Bạch dường như thấy ánh mắt của Lục Cẩm Xuyên, vẻ mặt ôn hòa : “Anh Cẩm Xuyên, còn xin nhường một chút.”
Nói xong, lập tức chen đây.
Sau đó bế Giang Chỉ lên.
“Chỉ Chỉ lâu gặp, hình như em chút gầy.”
“Thật hả ?” Nghe Thôi Hạo Bạch , ánh mắt Giang Chỉ lập tức sáng ngời.
“Tất nhiên là thật .” Vẻ mặt của Thôi Hạo Bạch dịu dàng.
“Anh hai luôn em mập, vẫn là ánh mắt của Đại Bạch hơn.” Giang Chỉ lẩm bẩm một câu.
“???” Lục Cẩm Xuyên đứa bé hư hỏng phản chỉ trong chốc lát .
Hừ hừ.
“Cậu tới gì?” Lục Cẩm Xuyên Thôi Hạo Bạch đang ôm Giang Chỉ với vẻ mặt vui.
“Hôm nay là sinh nhật của Đại Bạch, mời Cẩm Xuyên và bạn học nhỏ Chỉ Chỉ đến nhà khách.”
“Oa! Oa! Oa! Anh Đại Bạch, hôm nay mà là sinh nhật của .” Giang Chỉ xong phát vài tiếng kinh ngạc than thở.
“Không .” Giọng của Lục Cẩm Xuyên lạnh lùng vang lên.
“Anh hai!”
“Anh Cẩm Xuyên!”
Lục Cẩm Xuyên , cho Giang Chỉ và Thôi Hạo Bạch trăm miệng một lời mà phản đối.
Lục Cẩm Xuyên vẫn mang vẻ mặt lạnh băng, kiên quyết .
“Anh hai, chúng ?”
“Anh Đại Bạch đều sự chân thành lớn như .”
“Một Đại Bạch ăn sinh nhật thật đáng thương, bản Chỉ Chỉ cũng từng tự ăn sinh nhật, em thật đáng thương mà ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-96.html.]
Lục Cẩm Xuyên định ăn sinh nhật thì liên quan gì tới , nhưng là thấy bộ dạng vô cùng đáng thương của Giang Chỉ thì trái khỏi cũng mềm, nhưng vẫn lên tiếng.
“Anh hai, … !”
Giang Chỉ vươn tay nhỏ cầu xin.
Nhìn Thôi Hạo Bạch đang xem kịch vui ở bên cạnh, Lục Cẩm Xuyên cảm thấy sắp tức c.h.ế.t, đàn ông rõ ràng là cố ý.
Lợi dụng Giang Tiểu Chỉ, thật sự là tức giận.
“Được! Chỉ một thôi đó!” Nhìn Giang Tiểu Chỉ vô cùng đáng thương, Lục Cẩm Xuyên thêm một nữa điểm mấu chốt.
“Oa! Thật quá.”
“Cảm ơn Cẩm Xuyên!” Bên Thôi Hạo Bạch Lục Cẩm Xuyên xong, cũng bước lên lời cảm ơn.
Lục Cẩm Xuyên lập tức xoay đầu sang một bên
.
Đến nhà của Thôi Hạo Bạch, khi mở cửa thì Giang Chỉ lập tức hít hít mũi nhỏ: “Oa! Anh hai, mùi thơm.”
Lục Cẩm Xuyên thoáng qua Thôi Hạo Bạch gì.
“Anh hai, cơm cơm!” Vào phòng đồ ăn đầy bàn, Giang Chỉ nữa oa oa kêu thêm.
“Chỉ Chỉ, Cẩm Xuyên, em đơn giản chuẩn một chút, hai thích ?”
Còn chờ Lục Cẩm Xuyên phản ứng, thấy Giang Chỉ nhanh chóng gật đầu như gà con mổ thóc.
“Thích, thích. Anh Hạo Bạch cơm ăn ngon nhất (●°u°●)”
“Cho nên? Anh nấu ngon?” Nhìn bộ dạng vui mừng của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên đột nhiên một câu.
“?” Giang Chỉ giống như thú con, nhanh chóng lắc lắc đầu: “Ăn ngon, cho hai cũng ăn ngon.”
“Hừ.”
Quay đầu thì thấy Giang Chỉ Lục Cẩm Xuyên với vẻ mặt dịu dàng.
Cảm giác tầm mắt của Thôi Hạo Bạch, sắc mặt của Lục Cẩm Xuyên lập tức đổi, ngạo kiều mở miệng: “Nhìn cái gì mà !”
“Anh Lục càng ngày càng trai.” Thôi Hạo Bạch vui vẻ đến nỗi lấy mắt thường cũng thể thấy .
Ngay khi hai đang chuyện, chỉ giọng giòn tan của Giang Chỉ:
“Oa! Đây là ảnh chụp chung của Đại Bạch và hai nè!”