Rèn sắt khi còn nóng, Lục Cẩm Xuyên nhanh chóng quyết định. Vung tay lên, :
“Vậy một trăm triệu , đạo diễn. Đây, để cháu chuyển qua cho chú.”
“Hả?” Đầu óc đạo diễn phút chốc mơ màng. Nhanh ?
Lục Cẩm Xuyên vốn chẳng thèm quan tâm, lên tiếng hỏi:
“Số tài khoản ngân hàng.”
“Đây đây.” Đạo diễn vô thức móc thẻ tín dụng đưa cho .
Lục Cẩm Xuyên cầm điện thoại, nhắn thẻ qua wechat, đó bấm , gọi điện: "Giúp gửi tiền tài khoản mới chia sẻ , càng nhanh càng nhé.”
“Được.” Lục Cẩm Xuyên tắt máy xong, nhẹ nhàng mặt về phía đạo diễn, . “Hai giờ nữa tiền sẽ đến nha.”
“Xong ?????” Đạo diễn kinh ngạc.
“Ừm, xong .” Lục Cẩm Xuyên nhếch mày, cái gì khó chứ.
Đạo diễn Lý vuốt vuốt mái tóc còn mấy cọng của , liếc mắt về phía đại gia Lục Cẩm Xuyên giàu , quyền lực, haizz, thật khó mà thích ứng với cái cảnh .
“Được , cháu quấy rầy chú nữa. À, nếu tiền đủ thì cứ đến tìm cháu.” Lục Cẩm Xuyên xoay bước , ném lưng một câu.
Đạo diễn bối rối Lục Cẩm Xuyên.
Ông thật sự hỏi: Nhiều tiền như thì nhảy cái giới gì?!!! Về nhà kế thừa gia nghiệp !!.
Đây chẳng lẽ chỉ là niềm vui?
thể , kẻ tiền thật. Khó trách thể thích gì nấy.
Đạo diễn Lý thầm hâm mộ, thở dài trong lòng.
Trên đường trở về bước chân của Lục nhẹ bẫng như gió.
Chỉ là, kịp tới chỗ nghỉ của bản , đụng tên ngốc ngông nghênh Chu Chấn.
“Lục Cẩm Xuyên, mày vẫn còn ở đây. Nhanh nhanh xếp đồ biến .” Chu Chấn tức giận, mở miệng ngăn Lục Cẩm Xuyên .
“Cút lẹ! Không thì mày cút cho ông đây xem!”
Lục Cẩm Xuyên cong môi, đôi mắt ánh lên vẻ điên cuồng.
“Mày, mày”
“Ôi, lắp ba lắp bắp ?”
Lục Cẩm Xuyên trưng bộ mặt nhạo: “Có đ.á.n.h một trận nữa ? Nói cho mày , ông đây đếch sợ mày . Có thể động tay động chân đấy, tới đây, nếu thì đừng chắn ở đây kêu gào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-80.html.]
“Mày.” Chu Chấn hổn hển .
“Nói tới lui cũng chỉ nhiêu đó chữ, chán thật đấy. Không đ.á.n.h đúng ? Vậy tao đây.”
Vẻ mặt Lục Cẩm Xuyên tỏ vẻ khinh thường.
Ngay lúc , Chu Chấn một nhóm hóng hớt, vây , nhòm ngó, khiến cảm thấy cực kỳ mất mặt, bực hét to:
“Nhìn cái gì mà , cút, cút hết cho .”
Vô tình cho một bé diễn viên chịu nổi, bật .
Lục Cẩm Xuyên thấy cảnh đó liền phát khùng, dùng ngón tay chỉ về phía Chu Chân:
“Này, cho mày Chu Chấn. Đoàn phim do nhà mày mở, mày còn hống hách thêm hai tiếng đồng hồ, , một tiếng mười bốn phút nữa thôi, đến lúc đó cuốn gói chính là mày đấy.”
Lục Cẩm Xuyên đồng hồ .
“Ha, bốc phép.”
“Hừ, cứ chờ mà xem.”
Lục Cẩm Xuyên tiếp tục lãng phí thời gian của với tên ngốc nữa, kéo tay của bé diễn viên ban nãy rời .
Bỏ mặc Chu Chân, khiến gầm lên vài tiếng, hùng hùng hổ hổ đến chỗ đạo diễn.
“Anh Lục ơi, xem một chút .”
Nhóc diễn viên dọa , dùng ánh mắt lo lắng Lục Cẩm Xuyên.
“Chạy xem tên gì?” Lục Cẩm Xuyên khinh bỉ .
“Sao em sợ tên ?” Lục Cẩm Xuyên trai trẻ còn đang ở tuổi vị thành niên, nghi ngờ hỏi.
Đứa trẻ đưa mắt Lục Cẩm Xuyên, đó nhòm ngó xung quanh, thì thầm lên tiếng:
“Em, em quen một trong phòng đạo cụ, lỡ miệng x.úc p.hạ.m Chu, thế là lát liền đuổi việc. Vậy nên, với em là, nên chọc …. Chỉ là ban nãy, liệu ghi thù em ?”
Cậu bé dứt lời, giọng tức khắc trở nên cực kỳ uể oải.
Lục Cẩm Xuyên nhạo một tiếng, ôi, năng lực duy nhất của Chu Chấn chắc chính là bắt nạt khác.
“Đừng sợ, từ nay về , sẽ để tên cơ hội bắt nạt ai nữa .” Lục Cẩm Xuyên bá đạo .