Chu Chấn Lục Cẩm Xuyên, sắc mặt tối sầm, chỗ nào cũng , phiền c.h.ế.t.
Đạo diễn Lục Cẩm Xuyên, ngược là vẻ mặt ôn hoà, đừng thấy thằng nhóc gây chuyện, diễn xuất cũng tệ .
"Thằng nhóc diễn cũng tệ lắm, cảnh tiếp theo thể thử thu phóng một chút cảm xúc xem .”
Đạo diễn .
"Được, sẽ như .” Sau đó Lục Cẩm Xuyên bèn cùng đạo diễn đàm luận kịch bản.
So sánh như , Lục Cẩm Xuyên khiến thoải mái hơn nhiều.
Lục Cẩm Xuyên đắc ý cực kỳ, ngược bên Chu Chấn, khi thấy dáng vẻ thần khí của Lục Cẩm Xuyên thì ánh mắt âm u tả .
Bắt đầu !
"Chu Vân Quân, ngươi đừng hòng xằng bậy.” Hạ Tiêu chắn mặt khác.
"A.”
Chu Vân Quân đ.á.n.h Tiêu Hạ một chưởng: "Loại rác rưởi như ngươi mà cũng dám ngăn cản bổn quân, tự lượng sức.”
Hạ Tiêu bỗng nhiên phun một ngụm m.á.u tươi, nhưng vẫn lên, cố chấp : "Vì thiên hạ, vì thương sinh, nguyện thử một .”
"Tốt. Ta thành cho ngươi.” Chu Vân Quân vung bàn tay lên, Hạ Tiêu ngã mặt đất.
Sau đó chỉ thấy Chu Vân Quân, giẫm chiếc giày nhiễm trần thế lên tay Hạ Tiêu.
Hạ Tiêu: "Chu Vân Quân! Dù cho hôm nay c.h.ế.t ở chỗ , cũng sẽ để ngươi toại nguyện.”
Hạ Tiêu xong, trong ánh mắt mang theo dữ tợn.
"Cắt. Cắt. Cắt. Chu Chấn, biểu cảm của là thế nào, , nổi thì lượn .”
Đạo diễn biểu cảm vô cùng hợp với nhân thiết kịch bản, trong nháy mắt bùng nổ.
Thật ngờ một câu của đạo diễn cũng Chu Chấn nổi giận. Hắn cảm thấy đạo diễn quả thực bắt bẻ.
Chu Chấn nổi giận la lối: "Dựa cái gì chỉ một ? Lục Cẩm Xuyên cố ý nhục nhã , đạo diễn, tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-76.html.]
Thử một nhiều giẫm chân . Còn vân đạm phong khinh cái gì. Cút ! Mẹ nó! A!
"Chu Chấn, lời phục, cảnh rõ ràng là đạo diễn bảo tăng thêm một chút cảm xúc, cũng thể vô duyên vô cớ gây chuyện với ." Lục Cẩm Xuyên chính nghĩa .
"Dựa cái gì mà chỉ đ.á.n.h hết tới khác? thấy các chính là cá mè một lứa.” Chu Chấn cũng nổi giận, bộc phát tính tình ngay tại chỗ.
Đạo diễn trong nháy mắt nổi cơn giận. “Cậu một chút xem, rốt cuộc đang diễn cái quái gì đây, đừng bất công, chính đây xem .”
Quả thực chính là một đống phân.
Đạo diễn trực tiếp cho xem cảnh , phim nhiều năm như , đây là đầu tiên chất vấn nhân phẩm và năng lực của đạo diễn.
"Sao nữa?” Lục Cẩm Xuyên Chu Chấn: “Hay là cảm thấy đuối lý, kịch bản ở đó. Cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng để ý tới.
Nếu sợ khổ diễn, thì đừng nhận vai diễn . Nếu thì diễn c.h.ế.t cũng , cứ thế thẳng đất, chắc như thế sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy!”
Lục Cẩm Xuyên chêm chọc trào phúng.
Mọi xung quanh thấy đều thể nín , trình độ ác miệng của thầy Lục vẫn nhất quán như thế.
“Anh. Anh...” Chu Chấn tức đến nỗi lắp. Đây vẫn là đầu tiên gặp mặt dày vô sỉ như .
"Đây còn là diễn phim thôi đấy! Còn tính đến tài ăn , lắp ba lắp bắp.
Thật là, từ lúc nào mà cánh cửa diễn viên trở nên thấp như .
Muốn khả năng diễn xuất khả năng diễn xuất, tướng mạo tướng mạo, nếu thì về lò đào tạo .”
Lục Cẩm Xuyên tiếp tục đả kích Chu Chấn bằng lời .
"Anh, . Lục Cẩm Xuyên.” Chu Chấn tức điên .
"Được , tất cả im miệng cho ! Làm loạn cái gì đấy?” Nhìn hai sắp lao đ.á.n.h , đạo diễn đen mặt.
Lục Cẩm Xuyên gì, ngược thì Chu Chấn tỉnh táo nổi nữa.
"Được! Được lắm, Lục Cẩm Xuyên, mày chờ đó cho tao.”
Lúc Chu Chấn còn lý trí, chỉ tay về phía Lục Cẩm Xuyên: "Kêu gào với ông đây, ngày mai ông đây sẽ khiến mày lăn khỏi đoàn phim!”