Lục Cẩm Xuyên còn xả giận xong thì Giang Chỉ bổ sung một câu:
“Chị Từ Nghệ, hai mắng nữa , trừ tiền thôi!”
“Hai nhẫn tâm đối xử với như ?” Lục Cẩm Xuyên khó tin đầu Giang Chỉ và Từ Nghệ, thấy hai họ đồng thời gật đầu.
Địa vị gia đình của Lục Cẩm Xuyên: Bằng !
Vì thế tiền tiêu vặt của Lục Cẩm Xuyên dâng lên cho Từ Nghệ.
Nhìn cái chân ngắn của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên hối hận tại khi đó đồng ý với yêu cầu chứ!
…
Giang Chỉ bởi vì tham gia chương trình mà nhân khí tăng vọt, cô bé trở thành trung tâm trong nhà trẻ, việc cũng khiến một vài bạn học để ý.
“Chị Mộc Dao!” Tan học, Giang Chỉ gọi Chu Mộc Dao .
“?” Chu Mộc Dao vẫn giữ hình tượng tiểu công chúa băng giá như đây.
Giang Chỉ lấy hộp quà từ trong cặp sách: “Đây là ảnh ký tên của Hạo Bạch.”
"Cám ơn." Vừa nghĩ đến Giang Chỉ quên chuyện , Chu Mộc Dao vui vẻ trả lời.
Giang Chỉ cũng hì hì.
Chị Mộc Dao rộ lên xinh thật!
Sau khi tạm biệt Chu Mộc Dao, Giang Chỉ mấy bước một cô bé khác hung hăng chặn !
“Giang Chỉ, cho tớ!”
Nhìn cô bé hùng hổ mặt, Giang Chỉ hiểu gì, bập bẹ mở miệng: “Cậu là ai ?”
"A a a!"
Cô bé cảm thấy lòng tự trọng của tấn công một ngàn !
“Tớ là ai ?” Biết Chu Mộc Dao nhưng ? Đáng ghét!
“Tớ là Phùng Nguyễn Nguyễn!” Cô bé Giang Chỉ, mặt vui.
Thấy cô bé như , Giang Chỉ thở dài nghĩ thầm: Tại học mẫu giáo còn giải quyết các mối quan hệ như thế nhỉ?
Giang Chỉ mâu thuẫn với các bạn, cô bé hỏi dò: “Cậu đừng giận, tớ chữ ký nè, tớ đền cho một tấm ?”
Giang Chỉ còn tưởng lỡ lời, nhưng ngờ cô bé Nguyễn Nguyễn chút suy nghĩ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-39.html.]
Ơ kìa?
Mục đích cũng quá rõ ràng đó! như cũng .
“ tớ tự chọn.” Cô bé hùng hổ .
“Được thôi!”
Sau đó Phùng Nguyễn Nguyễn lật từng tấm ảnh trong túi của Giang Chỉ chọn lựa thật kỹ, chọn xong cô bé mới đưa yêu cầu mới:
“Tớ thấy cho Chu Mộc Dao ảnh chữ ký của Hạo Bạch, tớ cũng !”
Thì là Giang Chỉ tặng quà cho Chu Mộc Dao khiến cô nhóc vui.
“Phùng Nguyễn Nguyễn, em đang bắt nạt khác đúng ?” lúc một giọng trong trẻo như búp bê truyền tới.
“Giang Chỉ đừng sợ.” Chu Mộc Dao tiến lên chắn ở Giang Chỉ.
“Chu Mộc Dao, tại chỗ nào cũng mặt chị hết , chị tư cách gì để cấm em!” Phùng Nguyễn Nguyễn giậm chân hét toáng lên.
“Phùng Nguyễn, em còn gây chuyện chị sẽ giáo viên đó!”
“Chu Mộc Dao, tại từ nhỏ đến lớn chị đáng ghét như ! Suốt ngày chỉ mách lớn, chị thì , em sợ chị .” Phùng Nguyễn Nguyễn giận dỗi .
“Được thôi, nếu em lý lẽ thì chị sẽ mời giáo viên tới đây, đến lúc đó xem mắng em ?”
“Chu Mộc Dao! Cái cũng đồ của chị, dựa lời chị! Giang Chỉ đồng ý cho em mà!”
Trong nháy mắt, hai liền cãi .
…
“Giang Chỉ , về phe ai?”
Giang Chỉ ngờ ở tuyến đầu ăn dưa!
Thấy Giang Chỉ gì, Phùng Nguyễn xem như cô nhóc đồng ý: “Chị thấy , Giang Chỉ cũng ý kiến!”
Nói xong, chỉ thấy Phùng Nguyễn hung hăng lấy một xấp tiền từ trong túi : “Cho Giang Chỉ, xem như là tớ mua của ! Tớ cho cái đứa mách lẻo cơ hội tớ !”
Nói xong Phùng Nguyễn Nguyễn nâng cằm lên: "Cho nên Chu Mộc Dao, chị cũng thể lấy miễn phí đồ của khác như chứ?”
Chu Mộc Dao mặt đỏ bừng: “Chị như em!”
Cho nên khi Giang Chỉ nhận quà cảm ơn của Chu Mộc Dao, cô bé cũng sửng sốt, ngờ còn chuyện thế .
Phùng Nguyễn bên cạnh đắc ý, vỗ vai Giang Chỉ : “Giang Chỉ! Sau chúng là em !”