Phòng Livestream:
[ ! Tại buồn thế chứ]
[Cứu mạng! c.h.ế.t mất thôi ]
[Nhóc con, mau xem ánh mắt của em!]
[Nối giáo cho giặc mà! Hố đồng đội là giỏi nhất]
[Nhóc con tiếp tục , bọn chị còn nhiều bí mật hơn về Lục Thần]
“Ha ha ha ha” Chị biên tập cảm giác như đào một kho báu !
Nhìn xem đang kích động trong phòng livestream, cô nữa cảm thấy tìm chìa khóa kiếm tiền.
Vì thế, khác với các nhóm khác chơi trò hỏi nhanh đáp nhanh, đến với phần Giang Chỉ trở thành một cuộc phỏng vấn nhỏ!
“Bé con, tại trở thành ngôi ngoài chạy trốn?”
“Bởi vì hai lúc nào cũng chạy trốn ạ. ”
“Hơn nữa nếu như em trở thành ngôi , chân ngắn như em chạy nổi, sẽ giẫm bẹp!”
“Bé con đáng yêu như , thể giẫm chứ? Mọi sẽ đối xử dịu dàng với em mà.”
“ mà hai như ạ!”
Lục Cẩm Xuyên:..
Chị biên tập: “ Lục Thần thích đùa thật.”
Lục Cẩm Xuyên: Thật ngờ chỉ dọa con bé thế thôi mà nó đem vạch trần bao nhiêu .
Chị biên tập: “Lần đầu gặp mặt là em mở cửa nhà, bình thường ở nhà hai em cũng dậy muộn ?”
Giang Chỉ: “Anh hai dựa mặt kiếm cơm mà, hơn nữa hai lớn tuổi , em là con nít em hiểu cho hai.” Cô bé đến đây thì thở dài.
Lục Cẩm Xuyên 24 tuổi:
Anh đây…? ? ?
Chị biên tập: “Lục Thần nghĩ như thế nào?”
Lục Cẩm Xuyên: “Ha ha!”
“Chị em cứ nhắc chị Từ Nghệ, chị Từ Nghệ với trai em là quan hệ đồng nghiệp ?”
Giang Chỉ: “Chị Từ Nghệ là quản lý của hai.”
Chị biên tập: “Vậy tại lúc nào chị cũng mắng hai em thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-32.html.]
“Bởi vì hai lời, hai ngoan.”
“Giang Tiểu Chỉ!” Lục Cẩm Xuyên nghiến răng gọi cô bé.
Trong lòng tự với bản : Không tức giận, kiềm chế, là nhóc con nhà , chịu đựng.
Chị biên tập mỉm: “Lục Thần còn điều gì bổ sung ?”
Lục Cẩm Xuyên hiểu chỉ là công cụ. Muốn hỏi thế nào thì hỏi như thế ! Ekip chương trình còn là nữa !
Trong phòng livestream đang bão bình luận!
[Đây là cách đỉnh lưu giới giải trí rớt đài ?]
[Không ngoan? xong ! Đây là cái tổ hợp thần tiên gì ?]
[Dựa mặt kiếm cơm, hhhhh, em ruột bóc phốt là trí mạng nhất]
[Tại cảm giác ekip chương trình đang gài bẫy bé con nhà chúng nhỉ?]
[ Lục Thần từ nay còn gánh nặng nữa]
[Nam thần của từ nay rớt đài]
[Không ngờ rằng Lục Thần của còn ngày mắng]
[Lục Thần lừa bé con như thế, lương tâm c.ắ.n rứt ?]
[Lục Thần từ bây giờ còn gì luyến tiếc nữa ! ]
Chị biên tập hỏi vài câu cuối cùng, nếu thấy Lục Cẩm Xuyên nữa thì còn lâu mới chịu kết thúc phỏng vấn, dù cừu cũng thể một ngày mà nhổ hết lông, vẫn còn nữa.
Trên đường trở về, mặt Lục Cẩm Xuyên hiện rõ vui.
“Giang Tiểu Chỉ!”
“ Dạ ”. Giang Chỉ nhanh nhẩu trả lời .
“Nhóc thật là...” Nói đến đây, Lục Cẩm Xuyên ngừng một lúc!
Nhìn thấy bả vai hai nhấp nhô lên xuống, Giang Chỉ mặt lo lắng: “Anh hai, chứ?”
“Anh giống ư? ” Lục Cẩm Xuyên nghiến răng nghiến lợi .
“Không giống! , hai, tại tức giận?”
Lục Cẩm Xuyên: “ …” Tại tức giận nhóc ?
“Anh hai?” Giang Chỉ khó hiểu hai, bởi vì cô bé rõ ràng lý do vì hai đang yên đang lành giận dỗi.
Lục Cẩm Xuyên thật sự nghi ngờ Giang Chỉ đang cố ý giả ngốc ?