, Lục Cẩm Xuyên thấy đại diện bất ngờ như , thật hợp lý tí nào, “Chỉ Chỉ hạng nhất, em vui vẻ như thì !”
“Em cảm thấy đó chính là điều mà em gái em vốn nên nhận , ?”
“Chỉ Chỉ nhà chúng ngoan hơn con nhà khác hơn nhiều.”
Lục Cẩm Xuyên, hiển nhiên là suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc về chuyện .
“Thật một câu hỏi, thật sự cảm thấy hổ hả?”
“Có gì hổ? Hơn nữa, em còn xong , thế mà thầy giáo , đuổi em xuống.”
“Cậu còn nhớ rõ cái gì nhỉ? Đừng là thầy giáo đuổi , nếu là , đá đ.í.t xuống .” Từ Nghệ xem xong video buổi họp phụ , cô cảm thấy cái tên Lục Cẩm Xuyên , là một tên vô cùng thiếu đòn.
“Chị, chị thành kiến với em.” Lục Cẩm Xuyên đắc ý, “Chị xem em đúng ? Giang Tiểu Chỉ, hôm nay của nhóc vô cùng trai ?”
Giang Chỉ, chỉ thể gượng miệng, .
“Chị !” Lục Cẩm Xuyên tự mãn với Từ Nghệ.
“Được , tiếp tục vui vẻ .” Bây giờ, Từ Nghệ thể quản nổi Lục Cẩm Xuyên nữa.
Ngày hôm , giờ tan học, Giang Chỉ về đến nhà, Lục Cẩm Xuyên liền thần bí lôi nhóc .
“Anh?”
“Đây, để cho em xem cái .” Lục Cẩm Xuyên dẫn Giang Chỉ đến một căn phòng đang đóng kín.
“Vào xem .” Lục Cẩm Xuyên tặng cho Giang Chỉ một ánh mắt mong đợi.
Đẩy cửa , một đống vàng tức khắc đập mắt, khiến Giang Chỉ suýt chút ánh sáng vàng kim lấp lánh chọc cho mù lòa.
“Anh, cướp ngân hàng hả?” Giây tiếp theo, Giang Chỉ buộc miệng thốt lên.
Lục Cẩm Xuyên, vẫn mãi đắm chìm sự say mê bản , phút chốc đổi sắc mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-190.html.]
“Con nhóc thối , bậy bạ gì đó hả?”
“Thế lấy nhiều vàng ?” Lại còn bày thành một đống chói lóa như thế nữa chứ, sợ trộm , trai?
“Tất nhiên là mua ! Em thích hả?” Lục Cẩm Xuyên chỉ tay núi vàng nhỏ, .
“Thích ạ!” Giang Chỉ gật gật đầu, con bình thường nào thể từ chối những vật phẩm lấp lánh như thế chứ, kể cả cô nhóc cũng thể. Đây chính là nhân dân tệ sống đó!
“Thích thì , đây đều là đồ mua tặng em đấy.” Lục Cẩm Xuyên bày vẻ mặt, vui nhóc, bất ngờ nhóc, để Giang Chỉ.
“Hả?” Giang Chỉ thật sự sốc .
“Hả gì mà hả? Anh nghĩ là, tặng nhóc quà, nhóc cũng thích, nên đưa cho nhóc mấy thỏi vàng, gả cho nhóc sẽ chút chỗ dựa. Nếu đàn ông mà lời, cứ lấy vàng đập cho ông.”
Giang Chỉ theo kịp mạch não của ông trai nhà .
Hơn nữa, vàng dùng theo cách đó ?
Nhìn phản ứng của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên khẽ ho một tiếng.
“Thế nào, gì ?”
“Anh , để em im lặng .” Cô nhóc cảm thấy cú sốc , kha khá lớn.
“Anh, vàng đó, mua hết bao nhiêu thế?”
“À, nhiều, hai trăm vạn thì .” Lục Cẩm Xuyên mấy để ý . Nếu chiếc thẻ của giới hạn mức tiêu hàng ngày, thì mua thêm một ít nữa .
Chẳng qua, cả, nước chảy bao giờ dứt, thi , mua tiếp thôi.
Một lúc hai trăm vạn??? Giang Chỉ ôm lấy trái tim nhỏ bé của bản , nhóc cảm thấy nhịp đập của chính dần chậm .
“Làm , bộ dạng đó của em kìa, ông nhiều tiền đấy, nhân cơ hội , trai tặng quà cũng là một loại năng lực của em đấy.”
“Anh, còn nhớ em là một đứa trẻ ?” Giang Chỉ hỏi tiếp.
“Đương nhiên, đây là đang dạy cho em về một quan niệm tiêu tiền đúng đắn, ai ai cũng , con gái nhất định tiền, thì mới mấy tên đàn ông lừa gạt.”