Giang Chỉ bĩu môi:
“ lúc nãy chúng ăn, cũng gì .”
“Cái đó là khác."Lục Cẩm Xuyên , cứ thừa nhận đấy.
“Anh, bên trong rạp chiếu phim nhiều , còn tối như , chúng chú ý một chút, chắc chắn phát hiện , hơn nữa, Bạch , nếu chúng tới, sẽ sắp xếp cho chúng .”
“Cái gì mà sẽ sắp xếp?"Lục Cẩm Xuyên khịt mũi, lòng của tên Thôi Bạch Hạo đó, đơn giản chẳng gì , , bây giờ chẳng hiệu nghiệm ? Khiến cô nhóc mê mẩn đến chẳng còn trời trăng mây gió gì nữa.
Nhìn trai chịu lung lay, cuối cùng, Giang Chỉ đành :
“Anh, nếu , em mời chị Từ Nghệ xem với em .”
“Em…. Xem , là quan trọng nhất trong lòng em , Bạch em mới là quan trọng đúng .”
Lục Cẩm Xuyên tức giận .
Giang Chỉ nhượng bộ thêm nữa, dù đó nhóc cũng hẹn với Bạch , lời hứa, hôm nay nhất định thành.
Giang Chỉ quyết định xong, nếu trai , tìm chị Từ Nghệ là .
“Được!"Lục Cẩm Xuyên hung tợn , “Ông đây cùng nhóc.”
Nửa tiếng , hai đeo khẩu trang kín mít bất chợt xuất hiện, một lớn, một nhỏ, lượt rạp chiếu phim.
“Anh, chúng giống ăn trộm thật đấy."Giang Chỉ trai, , lén che miệng .
“Hừ! Chẳng là nhóc tới hả, cho nhóc , nếu lát nữa phát hiện, ông đây cũng sẽ mặc kệ đôi chân ngắn củn của nhóc đấy.”
“Ôi, trai uy h.i.ế.p khác ."Sau đó, vẻ mặt Giang Chỉ trở nên kiên định, mở miệng : “Anh, em lẽ sẽ tin, nhưng chính là quan trọng nhất, nhất, nhất với em.”
Giang Chỉ cố ý thật nhiều chữ nhất.
Lục Cẩm Xuyên hừ một tiếng, Giang Tiểu Chỉ chính là một con nhóc gạt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-160.html.]
Hai xuống chiếc ghế đ.á.n.h dấu vé xem phim, “Oa, ơi, chỗ tầm thật đấy.”
Lục Cẩm Xuyên im lặng .
Rất nhanh, dòng dần lục tục . Có thể thấy, nhiều phóng viên và bạn bè trong giới giải trí chạy đến ủng hộ, Lục Cẩm Xuyên thậm chí còn đội cả mũ lên vì sợ phát hiện.
Đầu phim, cảnh sắc mặt tái nhợt của Thôi Bạch Hạo chiếu lên, nội dung kể về hành trình chiến đấu giành giật sự sống của bệnh nhân mắc ung thư.
Một chuỗi ngày bao gồm nhiều cay đắng, chua xót, cùng ngọt ngào pha chút hài hước.
Đặc biệt là lúc đối mặt với cuộc sống mắt, nhân vật mãi mãi vẫn buông tay, khiến cho thi sôi trào, rơi nước mắt.
Chưa bao lâu , phim đến hồi kết.
Đèn trong rạp đồng loạt sáng lên, Lục Cẩm Xuyên liền phát hiện , Giang Tiểu Chỉ tự thành một con mèo mướp.
“Hu hu hu, Bạch thật đáng thương quá , Oa, đáng thương quá."Giang Tiểu Chỉ hít hít nước mũi, khụt khịt .
“Khóc cái gì? Nhìn em , đến phim cũng phân biệt thật giả, thôi, đừng nữa.”
“Hu hu hu! Em cũng , chỉ là nén . Anh Bạch diễn quá.”
Nghe Giang Chỉ kìm miệng mà khen ngợi, Lục Cẩm Xuyên bất chợt cảm thấy bực , đó trẻ con, lên tiếng so đo: “Này trai của em diễn cũng lắm đấy.”
Trong lúc hai đang mãi trò chuyện, phần giới thiệu đoàn phim bắt đầu.
Tiếp đó chính là phần tương tác giữa truyền thông và khán giả.
Sau khi phỏng vấn vài khán giả, chú ý đến Giang Tiểu Chỉ đang nấc lên trong rạp chiếu phim.
Bởi vì ngoại hình của Giang Chỉ quá nổi bật.
Thế nên,ngay lập tức, các máy của phương tiện nhanh chóng chĩa về phía Giang Chỉ.
“Bạn nhỏ, chúng thấy em thương tâm, nên xin hỏi, em cảm thấy bộ phim như thế nào?”
Vẻ mặt Giang Chỉ ngây ngốc. Tất nhiên là cô nhóc ngờ sẽ còn đoạn tương tác với truyền thông.