“Anh ơi, thích ?"Giang Chỉ long lanh mắt Lục Cẩm Xuyên.
“Thế, là quan trọng nhất trong lòng em ?"Lục Cẩm Xuyên hỏi .
“Tất nhiên, trai là quan trọng nhất đó."Chỉ Chỉ gật đầu.
“Ồ, thì đành nhận nhé."Trên mặt Lục Cẩm Xuyên tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng tốc độ tay chẳng chậm chút nào.
Thấy Giang Chỉ về phòng, Lục Cẩm Xuyên vội vàng lấy điện thoại , chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè: “Lần đầu tiên Giang Tiểu Chỉ thủ công, là tặng cho quan trọng nhất, cố gắng, nên thôi chê xâu nữa.”
Từ Nghệ thấy bài đăng vòng bạn bè của Lục Cẩm Xuyên, nhanh chóng trợn trắng mắt, đây là khoe khoang chứ gì!
Cô để một câu phía phần bình luận: Nếu thật sự cần thì cứ tặng cho .
Sau đó, Lục Cẩm Xuyên liền nhận hàng loạt câu trả lời nội dung tương tự với Từ Nghệ.
Lục Cẩm Xuyên tròn mắt: Mấy nghĩ thật đấy, đồ em gái tặng, mơ tui mới đưa cho mấy .
Cho đến một buổi trưa nọ, Lục Cẩm Xuyên đang thưởng thức vẻ của mấy bông hoa, càng càng thấy , tâm tình càng lúc càng vui vẻ.
Thế là, giờ cơm chiều, Lục Cẩm Xuyên quyết định đem Giang Tiểu Chỉ ăn một chầu thật lớn.
“Oa, trai bụng quá ."Vừa trai xong, Giang Chỉ tức khắc nhảy dựng lên, lanh lẹ chạy nhà, lục tìm vé xem phim.
Cô nhóc còn đang nghĩ cách để chuyện với trai, nhưng ngờ cơ hội đến nhanh như , hôm nay, nhóc thể xem phim .
Nhìn thấy gương mặt hào hứng của Giang Chỉ, khóe miệng của Lục Cẩm Xuyên nhẹ nhàng nhếch lên.
“Đi, dẫn em ăn một bữa thịnh soạn.”
Hai cứ vui sướng, cùng ăn.
Cơm nước xong xuôi, Giang Chỉ xoa xoa chiếc bụng nhỏ:
“Anh ơi, Chỉ Chỉ ăn no .”
Lục Cẩm Xuyên ha ha, “Heo nhỏ Giang!”
???
Giang Chỉ cảm thấy trai chút quá đáng.
Nhìn dáng vẻ của cô nhóc, Lục bật Hô Hô, “Đi thôi, dắt em dạo một lát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-158.html.]
“Anh?"Giang Chỉ ngước mắt về phía trai, chớp chớp mắt.
“Sao ? Không , , trai đều sẽ đồng ý với em."Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ do dự nên đành .
“Anh ơi, chúng xem phim ?”
Nghe Giang Tiểu Chỉ xong, Lục Cẩm Xuyên kịp nghĩ mở miệng.
“Cái thì gì mà do dự."Còn tưởng chuyện gì lớn lắm chứ.
“Thật ạ? Anh, quá."Nghe ông nhà xong, Giang Tiểu Chỉ vui vẻ, nhảy bật khỏi mặt đất.
“Không, , từ từ !”
Lia mắt về gương mặt của Chỉ Chỉ, Lục Cẩm Xuyên bất chợt ngẫm .
“Xem phim mà em , chắc là phim của Thôi Bạch Hạo nhỉ?”
“Ừm, ừm, ơi, em là nhất.”
Giờ phút , Giang Chỉ đang mãi chìm đắm trong vui sướng, hưng phấn thôi.
“Không !"Lục Cẩm Xuyên phút chốc, đổi sắc mặt.
“Vì , mới nãy đồng ý với em mà!"Khuôn mặt nhỏ của Giang Chỉ xị xuống, buồn bã trai, trai chuyện suy nghĩ gì hết.
“Anh đồng ý cho em xem phim, nhưng là xem phim của Thôi Bạch Hạo.”
Lục Cẩm Xuyên xong, móc điện thoại : “Để xem một chút, đây….. Em xem, bây giờ, ở rạp đang chiếu phim hoạt hình mới phát hành đấy, và em cùng xem cái nhé?”
“Không, em , , trẻ con mới xem hoạt hình!"Giang Chỉ bĩu môi.
“Không thích? Vậy cái thì thế nào? Còn hài kịch nữa nè, là chở em xem hài kịch?”
“Anh, em chỉ xem phim của Bạch thôi.”
Giang Chỉ khổ sở dậm dậm chân. “Vì chúng thể chứ? Anh ơi, chúng là bạn của ?”
“Hơn nữa, em cũng đồng ý với Bạch , ơi ạ? Chúng xem một chút , xin đó.”
Giang Chỉ hoảng loạn cầm lấy tay áo của Lục Cẩm Xuyên, vẻ mặt đáng thương.