Giang Chỉ chạy một lát thì chạy nổi, đó mở miệng :
“Hừ! Anh hai, nếu chạy đây thì em sẽ đóng cửa thả Vượng Tài.”
“Nhóc!!!"Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ đe dọa, tức giận thở hổn hển.
Lúc Giang Tiểu Chỉ bế Vượng Tài lên, hai với vẻ đắc ý lắc lắc đầu.
“Được thôi! Giang Tiểu Chỉ, nhóc lắm! Nhóc giỏi lắm! Nhóc chờ đó, nhóc đừng cầu xin ."
“Được thôi!”
Lúc , Lục Cẩm Xuyên cũng buồn bực nữa, bao giờ Lục Cẩm Xuyên tràn đầy sức sống như giờ phút .
Toàn tức giận!
Lần Lục Cẩm Xuyên thật sự tức giận. Cho dù là đối với Từ Nghệ là Giang Tiểu Chỉ.
Anh cảm thấy cần khôi phục địa vị trong gia đình.
Cho nên, hôm nay thứ năm Giang Chỉ tan học, Lục Cẩm Xuyên từng bỏ lỡ việc đưa đón nữa!
Để cho hai phiền phức đến với . Cho nên, chuyện đón nhóc con biến thành Từ Nghệ.
Sau đó, Lục Cẩm Xuyên ở nhà chờ mãi chờ mãi cũng thấy ai trở về, đón nhóc con đây ? Đã một giờ trôi qua .
Lục Cẩm Xuyên cầm lấy di động chuẩn gọi điện thoại hỏi Từ Nghệ một chút, nhưng ấn gọi xong, giây tiếp theo nhanh chóng tắt máy!
“Không , , như chẳng thật mất mặt ? Cần để cho hai họ hiểu sai lầm.”
Lục Cẩm Xuyên thầm hai tiếng, đó xuống sô pha.
Vì thế, cứ như Lục Cẩm Xuyên chờ thêm một giờ.
Sáu giờ rưỡi, hai mới về đến nhà.
“Hai còn trở về?”
Khi Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ và Từ Nghệ ha ha trở về, thì tâm trạng chút suy sụp.
Sao cảm giác cần tỉnh táo chính là ?
Hai vui vẻ như là bởi vì Từ Nghệ mang Giang Chỉ ăn KFC, loại món ăn sức hấp dẫn lớn đối với bạn học nhỏ.
“ tức giận!"Lục Cẩm Xuyên lớn tiếng với hai vẫn luôn chuyện .
Từ Nghệ Lục Cẩm Xuyên , Giang Chỉ nhướng mày hỏi:
“Không hai của em lúc nào cũng tức giận ?”
Lục Cẩm Xuyên:!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-147.html.]
“Được , bao nhiêu tuổi ! Còn ngày nào cũng giống như học sinh tiểu học.”
Từ Nghệ bĩu môi.
“Được , chúng chuyện chính, hiện tại là kỳ cuối cùng chương trình giải trí, lúc tay mấy bộ kịch, xem cho kỹ, cá nhân tương đối coi trọng bộ IP cổ trang .”
Lục Cẩm Xuyên im lặng lên tiếng.
Từ Nghệ cũng thèm để ý, dùng tay vén tóc :
“Kịch bản sẽ gửi hộp thư của , kỳ ghi hình cuối cùng chụp cho đó.”
Từ Nghệ , Giang Chỉ và Lục Cẩm Xuyên hai mặt .
Giang Chỉ cẩn thận bước tới mặt hai, móc một viên đường từ trong túi của : “Anh hai, ăn đường nè.”
Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ, hừ một tiếng, thế nào? Hiện tại tới hòa với ?
“Anh hai, hai! Ăn đường xong thì sẽ tức giận nữa!"Giang Chỉ hai .
Lục Cẩm Xuyên lập tức mở miệng:
“Anh dựa cái gì mà nhóc, ngô…”
mà, Lục Cẩm Xuyên mới đến thì ngừng , đôi mắt khó thể tin Giang Chỉ.
Thì khi Lục Cẩm Xuyên chuyện, Giang Chỉ xé mở giấy gói kẹo, nhét trong miệng .
Ba giây , Lục Cẩm Xuyên lớn tiếng giận dữ hét:
“Khụ khụ khụ… Giang Tiểu Chỉ, nhóc mưu sát ruột! Suýt chút nữa sặc c.h.ế.t.”
Lục Cẩm Xuyên trừng mắt Giang Chỉ.
“Dù , hai ăn đường của em cho nên tha thứ cho em đó!"Giang Chỉ hắc hắc, đó xoay chạy mất!
Lục Cẩm Xuyên???
Anh tìm một tổ tông gì trở về chứ. Còn ép mua ép bán như .
Ngày hôm .
Thứ sáu, đến ngày ghi hình của tổ tiết mục. Đây cũng là một kỳ cuối cùng, cho nên lúc đây bọn họ xuất phát một đêm, ở bên ngoài một đêm.
Giữa trưa Giang Chỉ tan học trở về, chợt thấy Lục Cẩm Xuyên thu dọn đồ vật.
“Anh hai, gì ?”
Giang Chỉ thấy hai lấy đồ bơi, kính râm, ống thở .