Giang Tiểu Chỉ bộ dạng của hai mà ngẩn ngơ.
"Anh hai? Anh thế?"
"Phát bệnh! Anh xong ! Không thể tham gia tiết mục nữa! Xong . Anh về."
Nhân cơ hội , Lục Cẩm Xuyên chuyện, bắt đầu âm thầm xách đồ .
???
[Lục Thần vì lâm trận bỏ chạy, còn đến nhẹ nhàng như ]
[Lục Thần, thể âm thầm xách đồ về]
[A a a a! Lục Thần, còn tiếp tục như , bộ lọc của tui sẽ hỏng mất, tui di tình biệt luyến ]
[Lục Thần, bây giờ bắt đầu dọa nhãi con ]
, cũng may còn Khương Tuệ ở đây!
Thầy Lục bộ dáng gì, Khương Tuệ rõ ràng. Vì , khi xem Lục Cẩm Xuyên biểu diễn nửa ngày, Khương Tuệ mới lên tiếng :
"Thầy Lục, thầy đang khó chịu ? Tổ chương trình sắp xếp bác sĩ ở chân núi, đến đó châm cho thầy mấy châm, để bọn họ xem bệnh tình của thầy là ."
!!!
Châm kim?
Lục Cẩm Xuyên trừng to mắt , tại cô gái tàn nhẫn như chứ.
"Thầy Lục, thầy chứ?" Trên mặt Khương Tuệ mang theo nụ .
Lục Cẩm Xuyên bĩu môi, gặp một nhân viên phát rồ như , thì cũng thôi.
"Nhãi con, sợ, em xem hai của em đó."
Nhìn thấy sự biến hóa của Lục Cẩm Xuyên, Khương Tuệ với Giang Chỉ.
"Anh hai? Thật sự gì ?"
"Không gì!" Bên cạnh còn một như hổ rình mồi, Lục Cẩm Xuyên còn thể cái gì?
Vừa thấy hai , Giang Chỉ lập tức trở nên vui vẻ.
"Anh hai, , mau mau hái quả cho cho Chỉ Chỉ."
!!!
Nhóc là địa chủ đó ?
Lục Cẩm Xuyên đứa bé hư Giang Tiểu Chỉ , đôi mắt nhướng cao lên.
"Anh hai, là nhất! Nhanh lên, nhanh lên!"
"Làm đấy? Lúc mới cảm thấy hai của nhóc !" Lục Cẩm Xuyên bất mãn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-126.html.]
"Dạ !"
Giang Chỉ vội gật đầu, lúc nào cũng nhận sai, vô cùng đáng thương mở miệng:
"Anh hai là nhất, lúc là nhãi con sai. Nhãi con là một đứa bé, đừng so đo với nhãi con đường , hai, là vĩ đại nhất!"
"A!" Lục Cẩm Xuyên bao giờ tin tưởng sắc mặt của Giang Tiểu Chỉ.
Nhóc con phản quá nhanh.
"Anh hai ơi (?′?`?)*??*"
"Được ! Nể mặt nhóc con cầu xin như ."
Lúc Lục Cẩm Xuyên mới vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ điều, Lục Cẩm Xuyên cũng chỉ là ngoài miệng cho suông, suốt cả quá trình hái quả, đều hợp tác.
"Anh hai! Anh ăn!"
"Anh hai, ném nó gì?"
"Anh hai, nhanh lên !"
…
Sau đó, xuống núi, liền biến thành Giang Chỉ cao hứng.
"Giang Tiểu Chỉ, ?"
Lục Cẩm Xuyên nắm lấy tóc của Giang Chỉ. Giang Chỉ dùng đôi mắt to trong veo hai: Em tức giận vì cái gì, chẳng lẽ trong lòng hai rõ ?
mà, trong lòng thật sự rõ.
Giang Chỉ bày vẻ mặt uể oải:
"Anh hai, chúng nhất định là cuối cùng ."
"Con nít con nôi, tâm lý thắng bại cao như cao gì?"
Lục Cẩm Xuyên cảm thấy đúng một chút nào.
"Không ! Rõ ràng chính là hai động tốn thời gian, khi việc chúng dùng lực lực, chẳng lẽ đây là điều mà hai với em ?"
Ặc, Lục Cẩm Xuyên hổ vò đầu bứt tóc, lạc giọng.
Dưới chân núi, mấy tên đồng bọn nhỏ cầm theo chiến lợi phẩm trở .
Nhìn món đồ trong tay Giang Chỉ, thật sự chút ít ỏi hơn.
Lúc , Lâm Diệp nữa tiến lên, Giang Chỉ:
"Em gái Chỉ Chỉ, tặng đồ của cho em."
Trong phút chốc, câu của Lâm Diệp, khiến cho sắc mặt của một nhóc con trong đó trở nên vui, mà đừng đến sắc mặt của Lục Cẩm Xuyên, nhất là khi buổi sáng thấy Giang Chỉ xong câu đó.