Ngay khi Lục Cẩm Xuyên quan sát từ trái sang , rụt tay rụt chân bắt đầu tiến lên, đó thật cẩn thận thò cánh tay ổ gà.
Cánh tay từng chút từng chút vươn , ngay khi bàn tay đụng tới trứng gà thì đột nhiên phía truyền đến một tiếng “cạc cạc” rõ to!
Lục Cẩm Xuyên đầu , chợt thấy con gà trống hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bay về phía Lục Cẩm Xuyên, hung hăng mổ tay của Lục Cẩm Xuyên.
“A!” Lục Cẩm Xuyên phát một tiếng kêu sợ hãi!
Sau đó lập tức thấy con gà trống dùng sức đập cánh, bắt đầu liều mạng nhào về phía của Lục Cẩm Xuyên.
“A! A! A! Cứu mạng a!”
Lục Cẩm Xuyên đổi sắc mặt, dậy nhanh chóng chạy, nhưng con gà trống cũng chạy đuổi theo phía Lục Cẩm Xuyên.
Sau đó lập tức trình diễn tiết mục mày chạy tao đuổi! Mày đuổi tao trốn.
[Cứu mạng nha! điên ! Ha ha ha ha ha! Đây là chuyện tiêu tiền mà thể hả?]
[Ha ha ha ha! Lục Thần! Mau phản kích nha, mà còn đ.á.n.h một con gà]
[Thật sự là cỗ máy chiến đấu trong đám gà trống! Quá trâu bò!]
[Không , đau sốc hông, mau cho bình tĩnh ]
[Gà trống! YYDS!]
[Lục Thần, chạy mau! Gà trống đuổi tới ]
Lục Cẩm Xuyên bên sắp hỏng mất, từng nghĩ tới sẽ xảy chuyện như .
Tm quả thực chính là bi kịch nhân gian.
“Anh còn ngây đó gì, còn mau đây giúp !”
Lục Cẩm Xuyên chạy vài vòng, thật sự là chạy nổi, chuyên gia nhiếp ảnh ở một bên, lớn tiếng kêu.
“Được, !” Chuyên gia nhiếp ảnh theo bản năng đáp.
Lục Cẩm Xuyên mới kêu xong, chợt thấy Giang Chỉ trở về, cô nhóc sợ ngây khi thấy một màn như .
“Anh hạ!”
“Giang Tiểu Chỉ! Đừng tới đây!”
Lục Cẩm Xuyên hô to một tiếng! Sau đó vẻ mặt hỏng mất nhiếp ảnh: “Mau đây ! Bắt con gà cho !”
Làm chỉ thấy đồng ý thấy động tác gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-115.html.]
Một lát nữa sắp con gà trống mổ c.h.ế.t.
“Cạc cạc cạc cạc cạc!”
Gà trống còn khoe khoang sức mạnh tuần tra lãnh địa, giờ phút Lục Cẩm Xuyên từ bỏ giãy giụa, dùng tay che đầu . Chờ đợi cứu viện.
[ , quả thực mạng !]
[Anh trai! Mau cầm lấy khăn quàng cổ màu đỏ thẫm đầu nha]
[Mặc dù giờ phút thật phúc hậu, nhưng thật sự nhịn ]
[Ôm đầu! Ngồi xổm xuống]
[Anh gà! Anh quá trâu bò mà, chính là nam thần của ]
[Trải qua trận chiến , Lục Thần một thành danh]
[Lầu , măng núi cũng bạn cướp hết ]
[Đây đến tột cùng là yêu hận tình sầu gì !]
Bên hai nhân viên công tác tới, thì mới kiềm chế con gà trống.
“Thầy Lục, !” Chuyên gia nhiếp ảnh vỗ vỗ bả vai của Lục Cẩm Xuyên.
Bả vai của Lục Cẩm Xuyên theo bản năng đến run rẩy một chút! Sau đó thật cẩn thận ló đầu từ trong khăn quàng cổ.
Nhìn bộ dạng thật cẩn thận của Lục Cẩm Xuyên, nhân viên ở đây nhịn ầm lên.
[Lục Thần, đến tột cùng là bao nhiêu sợ em gà của chúng chứ]
[Lục Thần! Bộ dạng của giống như dân chạy nạn ]
[Ha ha ha! Vải bông lớn hợp với đó]
[Để cho cái ]
Nhìn con gà trống kiềm chế, Lục Cẩm Xuyên lập tức sửa thái độ , dùng tay vén tóc, hất tóc một cách trai.
Nhìn gà trống thần khí , Lục Cẩm Xuyên hừ một tiếng: “Buổi tối hôm nay sẽ hầm mày!”
“Cạc cạc cạc cạc cạc.”
Lục Cẩm Xuyên dứt lời, gà trống còn im lặng đột nhiên cao giọng hét lên.