Từ Nghệ đưa Lục Cẩm Xuyên về nhà :
“Về nhà nghỉ ngơi cho ! Ngày mai còn chương trình giải trí …” Quay
mà còn đợi Từ Nghệ xong, chợt thấy Lục Cẩm Xuyên lập tức lao ngoài.
???
Lúc Từ Nghệ thật sự tin Lục Cẩm Xuyên thích phụ nữ .
Buổi tối, Lục Cẩm Xuyên cảm thấy tự nhiên.
“Anh hai? Anh ?” Giang Chỉ vẫn là đầu tiên thấy bộ dạng của hai.
“Anh hai, thật sự ăn món hả?”
Giang Chỉ bộ dạng còn gì luyến tiếc của hai, thở dài một thật sâu.
Sau đó lập tức cộp cộp cộp chạy về phòng.
Ba mươi phút !
Chuông cửa trong nhà vang lên!
Giang Chỉ lộp bộp chạy tới mở cửa! Nhìn thấy tới thì Giang Chỉ đặc biệt vui vẻ:
“Anh Đại Bạch! Anh tới !”
“Oa! Đây là cái gì!” Giang Chỉ bánh kem nhỏ mà Thôi Hạo Bạch xách tay, cô nhóc bắt đầu xoay vòng vòng!
“Anh, gần đây mới học bánh kem! Anh nếm thử xem thích !” Thôi Hạo Bạch với vẻ mặt dịu dàng.
“Oa oa oa! Anh Đại Bạch! Anh thật tài giỏi!” Giang Chỉ giơ ngón tay cái lên.
Lục Cẩm Xuyên tiếng động, đó sắc mặt đen thui :
“C.h.ế.t tiệt! Sao tới đây!”
“Anh Xuyên! Nghe ăn gì cho nên một ít bánh ngọt là vị blueberry mà thích!”
Thôi Hạo Bạch nhẹ nhàng với Lục Cẩm Xuyên, hai mắt như ngân hà mênh mông.
Giang Chỉ còn đang nhảy nhót! Đột nhiên tạm dừng một chút, nụ mặt dần dần biến mất, cho nên?
“Không đặc biệt bánh kem cho em ?”
Sau đó chỉ thấy Giang Chỉ đáng thương vô cùng mà Thôi Hạo Bạch! (ಥ_ಥ)
Ặc! Thôi Hạo Bạch ngây trong giây lát!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-110.html.]
“Ha ha ha ha ha ha!”
Nhìn bộ dạng đáng thương của Giang Tiểu Chỉ, Lục Cẩm Xuyên phúc hậu mà ha ha ha.
Ai bảo nhóc vui vẻ như chứ, thế nào? Không thể như đúng ? Địa vị đủ đúng ? Anh Đại Bạch của nhóc cũng thể như .
Như còn đủ, bộ dạng của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên một nữa :
“Ừ! Vậy thật đúng là cảm ơn em trai Hạo Bạch!”
Lục Cẩm Xuyên nhận lấy bánh kem từ trong tay Thôi Hạo Bạch, mở , đó lập tức múc một miếng bỏ trong miệng.
“Ừ! Ăn ngon! Thật là hiếm thấy, Đại Bạch còn nhớ rõ thích vị gì! Thật !” Lục Cẩm Xuyên xong còn quên chép chép miệng cái.
“Thật ngọt!”
Nụ mặt của Giang Chỉ dần dần biến mất, hơn nữa dần dần biến thành mặt khổ qua.
Lục Cẩm Xuyên tiếp tục hành vi dụ dỗ của !
Nhìn Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên bụng : “Nhóc con! Có tới nếm thử ! ! Anh quên mất! Nhóc con thích ăn blueberry!”
Lục Cẩm Xuyên cuối cùng bổ sung một câu.
Giang Chỉ: Chuyện như mà cũng ??? A a a a! Đây là hai của cô nhóc ?
Giang Chỉ cảm thấy lẽ cần dưỡng già cho hai nữa.
Bởi vì cô nhóc còn lớn lên mà hai của cô nhóc cho tức c.h.ế.t!
“Anh Xuyên!” Thôi Hạo Bạch loại da mặt dày như Lục Cẩm Xuyên, bộ dạng đáng thương vô cùng của Giang Chỉ, cảm thấy hổ! Muốn cho Lục Cẩm Xuyên bớt chọc cô nhóc một chút.
“Làm gì?” Lục Cẩm Xuyên ngược giống như việc gì.
Sau đó múc một miếng bỏ trong miệng: “Thật thơm nha~”
Giang Chỉ hành vi khiêu khích của hai, tức giận dậm dậm chân, chu miệng lên hét:
“Anh hai! Anh đáng ghét nhất! Chỉ Chỉ để ý tới nữa!”
Nói xong, dậy lập tức chạy về phòng của !
Thôi Hạo Bạch Lục Cẩm Xuyên hỏi:
“Anh Xuyên? Anh xem hả?”
“Cậu còn mau !” Lục Cẩm Xuyên lạnh lùng thoáng qua Thôi Hạo Bạch, buông nĩa xuống, trực tiếp đuổi .