Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Anh Luôn Ở Đây - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-02-09 04:52:38
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phù nắm thật chặt lòng bàn tay trong vô thức, vì điều gì mà tim đập nhanh hơn vài phần.

 

Trần Kỵ: “Nắm chặt như gì? Giơ ngón tay .”

 

Chu Phù “A” một tiếng, tay cô nắm lấy, đó giữ ngón tay nhiều nút cảm biến để lấy dấu vân tay.

 

Rõ ràng…cô cũng thể đánh mất chính .

 

Trong nháy mắt khi cửa, đèn đuốc sáng trưng.

 

Không thể phủ nhận gian và đồ đạc trong nhà đều bày biện sang trọng, thể thấy khi Trần Kỵ rời Kim Đường cũng hăng hái lên kém.

 

Chẳng qua là tám năm trôi qua, dù đến một nơi nhân tài hội ngộ như Bắc Lâm thì trong trí nhớ của cô, dường như vẫn giống như xưa, thể .

 

Chu Phù cụp mắt xuống, cố gắng hết sức để tạm thời nghĩ về điều đó, hiện giờ cách giữa hai sự chênh lệch lớn.

 

Cho dù bây giờ khác một trời một vực, nhưng đêm nay khiến cô nghĩ đến giấc mộng tám năm ngắn ngủi đó.

 

Cô Lỗ dường như đây là đầu tiên Chu Phù về nhà, vì nó chăm chú xoay quanh chân cô, cố ý cắn gấu quần ống rộng của cô, kéo cô bên trong.

 

Chu Phù đầu Trần Kỵ, cô liếc mắt một cái, thấy vẫn im lặng, dường như mặc kệ Cô Lỗ lăn lộn, chỉ đơn giản hiên ngang theo phía thằng nhóc , một một mèo một một bước trong.

 

Cuối cùng thằng nhóc cũng yên cửa phòng màu trắng ngà, ngoe nguẩy cái đuôi, ngửa đầu về phía Chu Phù.

 

Cô gái nhỏ l.i.ế.m liếm môi, xoay ngước mắt Trần Kỵ.

 

Người xách theo vali hành lý của cô, nhanh chậm về phía cô, cuối cùng đưa tay mở cửa mắt cô: “Nhóc việc thế nhỉ, cái gì cũng .”

 

Chu Phù ngây chớp chớp mắt, theo phía cùng phòng.

 

Lúc đập mắt là màu hồng nhạt trong phòng ngủ, cô khỏi sửng sốt trong chốc lát.

 

Căn phòng rõ ràng là chuẩn cho một cô gái dựa thẩm mỹ của một trai thẳng như Trần Kỵ.

 

Ánh mắt Chu Phù chút ảm đạm.

 

Trần Kỵ tiện tay ném đôi dép lê xuống bên chân cô, chắc là lấy từ chỗ cửa mang đây. Sau khi cô cửa cởi giày , chỉ lo đuổi theo Cô Lỗ đang chạy nên cũng nghĩ quá nhiều.

 

“Mang .” Anh hờ hững , “Mấy tuổi mà còn thích chạy chân trần?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-87.html.]

Toàn bộ phòng ở từng dấu vết của nữ chủ nhân.

 

Chu Phù liếc đôi dép cũng màu hồng chân, rầu rĩ mà đáp “Ừ”.

 

Trần Kỵ tiện tay xách vali của cô đến sát tường cất : “Ga giường và chăn mền đều mới giặt xong phơi khô, khá sạch sẽ, buổi tối cô cũng cần , tắm rửa xong thì ngủ , còn những chuyện khác thì qua hôm .”

 

Chu Phù gật đầu.

 

Anh lười biếng ngoài: “Cô nhớ khóa cửa kĩ đấy.”

 

“Được.”

 

“Nhân phẩm thì vẫn , nhưng con mèo thì ý thức , đảm bảo là nó sẽ tự cậy cửa chui .”

 

Chu Phù bất giác cong môi : “ .”

 

Bởi vì câu trêu chọc hờ hững của khi rời khiến tâm tình Chu Phù lên một chút.

 

Trong phòng ngủ một phòng tắm. Sau khi cô lấy bộ đồ ngủ trong vali , động tác nhanh nhẹn tắm rửa.

 

Trong phòng tắm nên đầy đủ thứ, ngoại trừ những đồ vệ sinh cá nhân thường xuyên sử dụng nhất, trong tủ còn một bộ mỹ phẩm chăm sóc da đơn giản, thậm chí bên cạnh còn cả bịch bông tẩy trang và băng vệ sinh mà con gái dùng.

 

Chu Phù chằm chằm, ngoại trừ dầu gội đầu và sữa tắm, cô dám chạm bất cứ thứ gì khác.

 

Sấy tóc xong, Chu Phù nhẹ nhàng lên chiếc giường mềm như bông.

 

Trong phòng mở điều hòa, cả cô rúc trong ổ chăn, chiếc chăn bông mới tinh áp mũi, mơ hồ còn thể ngửi thấy mùi thơm khi phơi ánh mặt trời.

 

nhớ bao lâu ngủ chiếc giường và ngửi thấy mùi thơm dễ chịu, thoải mái như .

 

Một lúc , mùi thơm của chăn ga dần mùi sữa tắm thoang thoảng mà cô tắm xong lấn át.

 

Chu Phù nhắm mắt , hít một thật sâu, giống hệt với mùi hương của Trần Kỵ.

 

Cô chợt nhớ đến thứ thấy trong phòng tắm , một ngăn tủ chất đầy băng vệ sinh mà chỉ con gái mới cần.

 

Rồi đó, dòng hồi ức nhịn mà trở năm ở Kim Đường. Lúc kỳ kinh nguyệt tới bất ngờ khi cô ở trường học, mặt mũi Trần Kỵ xám xịt, bộ dạng căng da đầu đến căn tin ở trường học mua băng vệ sinh.

 

Khi đó, giọng điệu của thiếu niên trong điện thoại ghét bỏ và bất đắc dĩ. Chỉ cần giọng , cô thậm chí thể tưởng tượng động tác và biểu cảm của khi kệ hàng.

 

Chu Phù bất giác cong lên môi, một lúc mím thành một đường thẳng.

Loading...