Anh Luôn Ở Đây - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-01-31 21:39:00
Lượt xem: 33
Chu Phù bỗng nhiên bị xúc phạm nên cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nói lắp bắp lời xin lỗi: “Xin…xin lỗi, tôi không cố ý.”
Giọng nói của cô vừa vang lên, tiếng chửi bới liền ngưng lại nhanh chóng chuyển sang giọng điệu lưu manh: “Ôi, là một cô em xinh đẹp.”
Đám người bên cạnh liền phụ họa: “Để anh đây xem nào, quả nhiên là gái đẹp! Đại ca, trước nay chúng ta chưa từng gặp qua cô bé này, hơn nữa…”
Ánh mắt đối phương bỉ ổi mà liếc qua bộ quần áo đặt thiết kế cao cấp của cô rồi thấp giọng mà nói: “Thật giống mấy em gái trong phim ảnh có đúng không?”
Tiếng cười của đám lưu manh ngày càng trở nên bẩn thỉu: “Cô gái xinh đẹp à, nói xin lỗi không phải như vậy đâu.”
Tên cầm không nhịn được nữa mà đưa tay về phía cô.
Tay cô nắm chặt tập tài liệu, theo bản năng dùng nó để che chắn.
Tờ giấy cứ thế nhẹ nhàng rơi vào tay đối phương.
Chu Phù có chút hoảng sợ, cô xoay người muốn chạy về phía đường xá đông người nhưng không ngờ lại có người nắm lấy cổ tay cô mà kéo lại.
Khác hoàn toàn với lực nắm tay của Trần Kỵ, lúc này cô cảm giác như thể xương cốt của mình đã bị bóp nát.
“Cô em muốn chạy sao? Em gái còn chưa nói xong lời xin lỗi mà đã muốn đi?”
Đôi tay này của cô còn dùng để chơi đàn, giờ đây bị đám du côn bóp mạnh tới mức không còn chút sức lực nào.
Bên kia có rất nhiều người, họ cũng biết là cô chạy cũng không thoát nên rất thong thả, hoàn toàn trái ngược với cô.
Trong lúc hai bên đang giằng co, một hòn đá không biết từ đâu bay tới đập trúng cánh tay đang nắm cổ tay Chu Phù.
Lực đạo của hòn đá rất lớn nên Chu Phù liền có cảm giác cổ tay mình như được tự do trong giây lát.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng kêu đau của tên du côn: “Mẹ nó, tên khốn kiếp nào dám đánh bố mày?”
Không đợi mọi người phản ứng lại, Trần Kỵ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong con hẻm này.
Thiếu niên cao hơn tên du côn kia rất nhiều, rõ ràng vẫn là bộ dạng bất cần đời, lười nhác ấy nhưng lại mang đến một loại khí thế bức người, sức lực đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mặt không biến sắc mà đem tay tên du côn vắt chéo ra sau lưng.
Duỗi chân đạp một cái, tên du côn ban nãy hãy còn đang diễu võ dương oai trong giây lát quỳ rạp xuống mặt đất.
Rõ ràng đám người kia rất đông nhưng không ai dám tiến lên.
Có người như nhận ra chàng thiếu niên, run giọng nói: “Kỵ…anh Kỵ?”
“Con mẹ nó, ai là anh của mày?” Tay Trần Kỵ càng dùng thêm lực, tên du côn quỳ rạp trên mặt đất liền nhe răng, trợn mắt, thiếu niên hất cằm về hướng Chu Phù: “Cô công chúa này yểu điệu muốn chảy nước, động tí là khóc,phiền muốn chết, thế mà tụi mày cũng dám đụng vào à?”
Bề ngoài thì nghe như là một lời chế nhạo nhưng ý cảnh cáo bên trong thì ai nghe cũng hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-8.html.]
Nói xong, mặt cậu đầy sự ghét bỏ mà ném tên du côn kia sang một bên: “Cút nhanh.”
Vài người tựa hồ muốn té ngã mà chạy trốn.
Nhưng đám người mới chạy được một nửa đường, thiếu niên liền chau mày, không kiên nhẫn mà nói: “Đợi chút, đồ của cô sẽ trở lại.”
Chẳng mấy chốc tập tài liệu đã nằm trong tay cậu.
Trần Kỵ lười biếng mà nhìn đống tài liệu, lọt vào tầm mắt Trần Kỵ là tấm ảnh thẻ với đôi mắt cong cong và đôi môi mỉm cười của Chu Phù.
Cậu bình tĩnh liếc nhìn một cái, sau đó quay dầu nhìn cô gái nhỏ đang trốn ở phía sau lưng mình đang lặng lẽ lau nước mắt: “Cái này bẩn rồi, vào làm lại bản khác đi.”
Lông mi Chu Phù còn đọng lại chút nước, ngoan ngoãn mà gật đầu.
Trần Kỵ chậm rãi đi sau lưng cô, yên lặng không nói gì.
Đứng chờ trước cửa tiệm net, cậu tùy tiện liếc mắt vào phía trong liền thấy cô đang nghiêm túc nói chuyện cùng ông chủ rồi khẽ rũ mắt nhìn vào giấy tờ có in ảnh thẻ trong tay. Mặt cậu không biến sắc, tỉ mỉ gấp tài liệu nhỏ lại rồi bỏ vào túi.
Sau đó cậu bước vào cửa tiệm, quét mã QR trả tiền cho cô.
Chu Phù thấy thế vội nói: “Tôi tự trả được rồi.”
“Nói nhảm ít thôi, ông đây không có thời gian đợi cô đâu.” Giọng cậu vẫn lạnh lùng như cũ.
Chu Phù đem lời định nói nuốt trở lại: “Lại gây phiền toái cho anh rồi.”
Trần Kỵ: “Cô còn biết là mình phiền phức hả?”
“…”
Hai người cùng nhau rời khỏi tiệm net, Trần Kỵ không nói lời nào nên Chu Phù cũng không biết là Trần Kỵ đang muốn đi đâu.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô không có can đảm đi một mình nữa.
Thiếu niên với đôi chân dài sải bước lớn nên cả hai nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Tới tận khi trán cô đụng phải tấm lưng cậu.
Mặt cô tràn ngập sự áy náy mà nói lời xin lỗi, xấu hổ không biết phải làm sao: “Anh đang về nhà sao?”
Đuôi mắt Trần Kỵ hơi hạ xuống, liếc nhìn vết bẩn trên đôi tất trắng của cô nơi mắt cá chân, cũng không biết là đã dính bùn từ lúc nào, khẽ trầm giọng nói: “Đi siêu thị đã.”
Chu Phù lập tức nói: “Được, vậy tôi cũng đi siêu thị.”
“…”