Anh Luôn Ở Đây - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-02-07 10:49:15
Lượt xem: 13
“Ừ.” Chu Phù lật người, “Anh ấy nói chỉ cần bộ não không bị tổn thương nặng, với trí nhớ của người trưởng thành bình thường thì muốn nhớ lại người quen thời cấp ba cũng không khó.”
“…” Lăng Lộ Vũ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, “Tớ khuyên hai người các cậu tốt nhất đừng làm tổn thương tớ.”
Chu Phù nở nụ cười.
“Vậy nên tối nay là lần đầu tiên cậu tăng ca, là vì…tăng ca là được ăn đồ ăn rất đắt tiền hả?” Lăng Lộ Vũ chậc chậc hai tiếng, “Việc tốt như thế sao không rơi xuống đầu tớ nhỉ? Lãnh đạo bọn tớ đừng nói tự bỏ tiền túi ra mời cơm, không sai tớ đặt đồ ăn bên ngoài cho ông ta là đã rất tận tình tận nghĩa rồi.”
Lăng Lộ Vũ suy nghĩ, hỏi: “Chúc Chúc, cậu chắc chắn cái người Trần Kỵ kia không có ý gì với cậu à?”
“Ừ.” Chu Phù không chút do dự gật đầu, “Cũng không phải là vô cùng quan tâm tớ hay gì đâu, lúc đó còn có một đồng nghiệp vẽ bản vẽ thi công cũng ở đây, từ đầu là ba người bọn tớ cùng nhau ăn, lúc sắp bắt đầu ăn, người kia có việc nên về trước rồi.”
“Hơn nữa anh ấy còn đặc biệt dặn dò tớ, bảo tớ không nên lôi kéo làm quen.”
Lăng Lộ Vũ cứ thấy sai sai chỗ nào, vừa định nói hai câu, cô ấy nghe thấy bên kia đầu dây chỗ Chu Phù có tiếng gõ cửa: “Sao đấy?”
“Không có gì đâu.” Giọng nói của Chu Phù có chút không đúng.
Không đợi Lăng Lộ Vũ tiếp tục mở miệng, cô vội vàng cúp máy trước.
Ở vách ngăn nhỏ trong phòng, tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, Chu Phù vốn muốn giả vờ như không ở trong phòng, nào ngờ sau khi gõ cửa không được, người bên ngoài bắt đầu xoay thử tay nắm cửa.
Cô nín thở, vô thức cầm chặt con d.a.o gọt hoa quả đặt ở trên giường ván. Sau khi hít một hơi sâu, cô cẩn thận mở miệng: “Ai đấy?”
“Tôi đây.” Nghe giọng nói thì là bạn trai của Tiêu Kỳ.
Chu Phù lập tức nhíu mày, không thể che giấu được sự ghê tởm từ tận đáy lòng: “Có việc gì à?”
“Sinh nhật bạn tôi, tôi mang chút thức ăn qua đây. Tối nay Tiêu Kỳ tăng ca đêm không về nên để đó sợ hư, ra đây ăn với tôi được không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Chu Phù không cần nghĩ đã từ chối.
Đối phương nhất quyết không buông tha, tiếp tục xoay tay nắm cửa, giọng nói đầy bỉ ổi: “Đừng mà, cùng nhau ăn đồ ăn mà thôi, cô cho rằng tôi có thể làm gì cô chứ?”
“Tôi nói không cần.” Thái độ Chu Phù kiên quyết.
Cũng may cái khóa cửa là hôm qua cô tự thay cái mới, trên đó vẫn còn hai cái then chốt, rắn chắc hơn trong tưởng tượng không ít. Người đàn ông bên ngoài xoay mãi mà không mở được, không biết văng mấy lời lẽ th/ô tục gì rồi đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-73.html.]
Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, lúc nhắm mắt dựa vào giường mới phát hiện tay chân cô đều đang run rẩy.
Có vẻ để không phải chạm mặt bạn trai của Tiêu Kỳ nữa, ngày kế tiếp Chu Phù dậy sớm hơn so với ngày thường một tiếng.
Mấy năm nay chất lượng giấc ngủ của cô rất kém, thường xuyên bị mất ngủ, nhiều lúc phải cần thuốc để có thể đi vào giấc ngủ.
Mà mấy ngày nay vì lo ban đêm ngủ quá sâu, ngay cả thuốc cô cũng không dám uống.
Khó khăn lắm mới tới năm giờ, trời bắt đầu tờ mờ sáng.
Chu Phù lập tức xuống giường thay quần áo, đeo balo rồi vội vã đến công ty.
Cô luôn cảm thấy chỉ cần trở lại công ty, cả người sẽ được bao quanh bởi cảm giác an toàn mà không hề biết lý do.
Giờ này vẫn chưa phải giờ cao điểm đi làm nên trên đường không tắc. Sau ba chuyến xe buýt, lúc đến công ty cũng mới bảy giờ.
Chu Phù không ngờ Trần Kỵ đến công ty còn sớm hơn cả cô.
Chu Phù kinh ngạc sững sờ tại chỗ. Đối với hành động chậm rãi đi ra uống cà phê của anh, cô cũng sắp quen rồi.
Thậm chí cô còn nghi ngờ, không phải là anh ở lại công ty đấy chứ.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng…”
“Có mang bánh không? Tôi muốn ăn.” Ngược lại anh rất mạnh dạn thẳng thắn.
Chu Phù gật đầu, lấy bánh từ trong túi ra. Sau đó thấy anh bưng một phần mì nóng hôi hổi từ phòng làm việc ra, mùi vị thoảng vào mũi, thoạt nhìn ăn ngon vô cùng.
“Đổi không?” Giọng điệu này không giống như là đang hỏi ý kiến, mà giống như là thông báo.
Chu Phù l.i.ế.m môi dưới, khó kìm nén được mà gật đầu.
Mà Trần Kỵ lấy bánh xong cũng không đi, cứ như vậy ngồi xuống đối diện cô.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cho xong bữa sáng, nhìn thì kì lạ nhưng lại rất hài hòa.
Dường như đây là cảm giác rất quen thuộc, giống như mỗi buổi sáng lúc trước khi họ còn ở Kim Đường.