Chàng trai nhíu mày, sắc mặt đanh nhưng liền tỉnh táo nhanh, yết hầu khẽ động, cuối cùng giọng điệu vô cùng ghét bỏ: “Cút, đừng làm phiền ông đây.”
Công chúa nhỏ trông thấy màn liền yếu ớt mà sinh bệnh, còn giúp cái gì chứ.
Chu Phù từng tuổi nhưng cũng từng gặp qua nào hung dữ như , trong lòng cô sợ hãi, dám động nữa nên đành cẩn thận mà trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ của cô ở cuối hành lang tầng hai.
Bên trong bày biện đơn giản nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Chăn, ga, gối, đệm là một bộ mới và vô cùng phẳng phiu, hơn nữa còn thoang thoảng mùi tinh khiết của ánh nắng mặt trời. Chắc hẳn bà Tô Tú Thanh vì cô dọn dẹp mà chuẩn .
Vốn định đem đồ từ trong hành lí cất gọn nhưng cô chợt nhớ chiếc vali vẫn còn ở tầng một,vẫn mang lên, bỗng nhiên cánh cửa gỗ vẫn đóng hẳn bên ngoài khẽ gõ nhẹ hai tiếng.
Chu Phù dám để Trần Kỵ chờ lâu nên cô liền xỏ vội đôi dép lê lạch bạch chạy tới mở cửa.
Vừa mở cửa liền trông thấy hình cao lớn của Trần Kỵ đập mắt.
Biểu cảm của vẫn lạnh nhạt như cũ, cánh tay khỏe khoắn dùng sức xách chiếc vali đặt cửa phòng, đợi cô một câu “Cảm ơn” mà cứ thế xoay bước gian phòng bên cạnh.
Một câu cũng chẳng buồn .
Lát , Chu Phù chợt nhớ tới lời dặn dò của Tô Tú Thanh, thấy trời cũng bắt đầu tối cô vội vàng cầm theo điện thoại ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ, cô qua cánh cửa khép hờ của phòng bên cạnh bước xuống cầu thang tầng một, suốt quãng đường đều trông thấy thiếu niên lạnh lùng đó.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới bước tới tiền sảnh liền thấy giọng của Trần Kỵ phát từ một nơi cách đó xa.
Chu Phù lặng lẽ sang hướng cửa sổ bên cạnh.
Liền trông thấy thiếu niên hút thuốc một cách lưu manh, lười biếng mà dựa hàng rào trong sân. Lông mày và ánh mắt của bớt phần nào đó nét lạnh lùng nhưng sự ngông cuồng thì thể nào che dấu .
Bà nội Tô Tú Thanh thấy thế liền cằn nhằn mấy câu: “Sao con hút thuốc, mới tý tuổi đầu mà học cái ?”
Trần Kỵ như thể để ý tới lời , cà lơ phất phơ mà khẽ : “Hút hai điếu để giảm bớt độ cay thôi, nay bà nấu ăn cho nhiều ớt quá nên con chịu .”
“Thôi , chỉ tìm cớ là giỏi.”
“Thật mà, ngày mai bà nhớ cho ít ớt thôi đấy.”
“Được , .” Tô Tú Thanh rốt cuộc cũng chịu thua đứa cháu nội .
Chu Phù sững sờ một lát, tới lúc cô tỉnh táo thì phát hiện thiếu niên bên ngoài dập tắt điếu thuốc.
Ánh mắt Trần Kỵ lạnh lùng về hướng cửa sổ bên , quét qua hình cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-7.html.]
Trên mặt như mấy chữ “Nhanh lên hộ ông đây” to đùng.
Chu Phù chợt căng thẳng, vội vã chạy ngoài.
Thấy , cũng nhiều lời, im lặng dẫn cô qua một con hẻm, lúc điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Trần Kỵ nhận điện thoại nhưng ngữ khí hề lịch sự: “Có chuyện gì?”
“Ở ?”
“Bây giờ?”
Cậu ngay lập tức mà đầu , liếc cô gái nhỏ ngoan ngoãn theo , nhón chân chậm rãi bước qua vũng nước: “Xảy chút chuyện.”
Chu Phù xong ngước mắt lên Trần Kỵ, đợi cúp điện thoại liền tự giác mà : “Tôi thể tự .”
Trần Kỵ từ cao xuống cô, yên lặng hai giây, cũng kiên trì nữa mà giơ tay chỉ hướng cho cô: “Đi thẳng về phía đó rẽ , qua một cây cầu nhỏ sẽ thấy một tiệm net, đó thể in giấy tờ.”
Sau đó hai cứ thế rời .
Đảo Kim Đường là một thị trấn nhỏ, nơi quá lớn, chẳng giống như Bắc Lâm nơi xe cộ tấp nập. Mới chỉ hơn 8 giờ tối mà con đường vắng tanh.
Ánh đèn đường mờ nhạt làm cho bóng của Chu Phù kéo dài lên tường.
Một con đường, cô giật bởi sự yên tĩnh từ bốn phía.
Trái tim cô còn bình tĩnh như khi với Trần Kỵ nữa.
Bước chân cũng nhanh hơn ít.
Thật vất vả mới tìm tiệm net, in xong đống tài liệu, bước khỏi quán cô liền mờ mịt mà yên tại chỗ.
Cô xác định phương hướng kém, dù là mới từ bên ngoài tới nhưng bây giờ cô liền thể xác định phương hướng để về.
Do dự một hồi lâu, Chu Phù liền quyết định chọn một con đường sáng sủa hơn mà về phía .
Sau bữa tối, Kim Đường nghênh đón một cơn mưa rào nhẹ nên mặt đất nhiều các vũng nước lớn nhỏ khác .
Cô cúi đầu cẩn thận bước , hề càng lúc càng xa.
Lúc bước qua một con hẻm,cô để ý mà giẫm một vũng nước.
Trong con hẻm tăm tối đột nhiên truyền tới âm thanh tức giận mà chửi bới: “Con nó, đứa nào mới hắt nước mặt bố mày ! Mày mù gì!”