Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Anh Luôn Ở Đây - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-02-06 11:11:42
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hả?” Chu Phù chút ngơ ngác, thậm chí quên nuốt, đợi thuốc trong miệng tan . Đến lúc cảm thấy đắng cô mới cau mày phản ứng , đó uống mấy ngụm nước mới thể giảm mùi vị đắng ghê tởm đó xuống.

 

Trước cô đều sợ đắng. Lúc tùy hứng yếu ớt, cô sợ đắng nên chịu uống, cần dỗ dành.

 

Tuy rằng bây giờ cô vẫn sợ đắng, nhưng sớm quan tâm nữa. Cô học cách đắng cũng kiên trì nuốt xuống, dù đắng và đau cũng chọn một cái.

 

Trần Kỵ rút tay , cụp mắt xuống. Anh ý định thứ hai, chỉ lạnh lùng bổ sung một câu: “Cầm lọ thuốc .”

 

Nói xong, mặt đàn ông biểu cảm về phòng việc .

 

Không thể , mấy năm gặp Trần Kỵ, lực uy h.i.ế.p so với lúc còn mạnh hơn mấy phần.

 

Anh sớm còn là thiếu niên cho mất bình tĩnh, khắp nơi đều quen thuộc với cô nữa. Giờ phút đối với , cô chỉ là cực kì xa lạ, nhưng mà xa lạ bình thường.

 

Loại xa cách và lạnh nhạt khiến Chu Phù ít nhiều cũng chút sợ .

 

Chu Phù cắn chặt môi, khó tránh khỏi chút hoảng, cũng đúng chỗ nào mà đụng chạm tới .

 

Tay cô nắm chặt lọ thuốc, luống cuống về phía xung quanh, căng thẳng hỏi: “Công, trong công ty thể uống thuốc ?”

 

Mấy đồng nghiệp hiểu lắc đầu, dường như nhớ đến: “Hình như quy định ?”

 

“Ít nhất thì bầu khí bộ phận thiết kế của chúng thoải mái, ăn cơm ăn vặt cũng , thể uống thuốc.”

 

Chu Phù cúi đầu ngừng nhớ , rốt cuộc là xảy vấn đề gì, cả buổi cũng nghĩ nguyên nhân.

 

Trái Phương Hân ở đối diện thấy chút sốt ruột, nhỏ giọng thúc giục cô: “Em đừng nghĩ nữa, sẽ , chắc chuyện gì lớn , sếp sẽ tùy tiện nổi giận, nhưng dường như một tật , đó là đặc biệt thích chờ khác. Lúc một ông chủ bên A đến muộn mấy phút thì nhăn nhó bỏ , hẹn ngày hôm khác, em mau , đừng để sếp đợi…”

 

Chu Phù thế, vội gật đầu cảm ơn. Sau đó cô cầm lọ thuốc dậy, thấp thỏm bước nhanh hơn.

 

Đến khi đến cửa phòng việc, Chu Phù dừng bước, cô bất giác hít sâu một mới cẩn thận gõ cửa.

 

“Vào .” Giọng của đàn ông khàn, mang theo chút lười biếng quen thuộc.

 

Tim Chu Phù đập thình thịch, cử chỉ cô chậm rãi đẩy cửa tiến .

 

Phong cách trang hoàng của bộ phòng việc gì khác biệt so với bên ngoài, chỉ là bày biện vật dụng giống với phòng khách của toà nhà cổ lúc .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-64.html.]

Cũng vài hàng kệ gỗ, kệ gỗ giống đặt đủ loại đấu củng bằng gỗ.

 

Giữa phòng việc giống như bình thường là đặt bàn sô pha tiếp khách, mà là do ghép mấy bàn dài rộng rãi , bàn treo bốn cái đèn tỏa ánh sáng lạnh.

 

Toàn bộ đèn đều mở, ánh sáng lạnh chiếu lên bản thiết kế bàn.

 

Từ góc độ của Chu Phù qua, thể thấy bản vẽ vẽ đầy ký hiệu sửa chữa chi chít.

 

“Muốn cho cô thời gian tham quan một chút ?” Người đàn ông lười biếng ghế giám đốc, đột nhiên mở miệng lạnh lùng mỉa mai .

 

Chu Phù rời mắt, cô hổ , vội lắc đầu: “Xin Trần…Tổng giám đốc Trần.”

 

Trần Kỵ: “…”

 

Lời của Chu Phù đột nhiên ngừng , cô đều gọi là sếp, nhưng . Bất luận như thế nào cô cũng gọi nên chỉ thể khó khăn tìm một cách xưng hô thuận miệng cho lắm.

 

Người đàn ông nâng mí mắt liếc cô, lên tiếng.

 

Chu Phù chỉ cảm thấy bầu khí quỷ dị đến mức cả tự nhiên, chỉ thể chủ động kiên trì phá vỡ sự hổ: “Tổng giám đốc Trần, ngài tìm việc gì?”

 

Cách xưng hô đủ ngu ngốc quá . Trần Kỵ nhướng mày, nhếch môi lạnh.

 

Đồ vong ơn bội nghĩa (*) còn thú vị, khi còn nhỏ mở cửa phòng đều dùng chân đạp. Bây giờ học cách gõ cửa, còn mở miệng một câu “Tổng giám đốc Trần” một câu “Ngài”.

 

(*) Từ gốc là Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ vong ơn bội nghĩa.

 

Trần Kỵ lấy điện thoại , động tác hiểu cà lơ phất phơ, chút phù hợp với khí chất trầm khi cô gặp .

 

Người đàn ông đồng hồ điện thoại, bất chợt : “Chín phút mười bảy giây.”

 

Chu Phù hiểu: “?”

 

“Cô vẫn thích để khác đợi.” Trần Kỵ lạnh lùng châm chọc một câu.

 

Chu Phù há miệng, trong lòng nghĩ lời Phương Hân quả nhiên sai, Trần Kỵ thật sự thích đợi khác. Cô mím môi : “Xin .”

 

Người đàn ông rời mắt, đó đột nhiên đưa tay về phía cô: “Đưa đây.”

 

“Hả?” Chu Phù sửng sốt.

Loading...