Anh Luôn Ở Đây - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:28:22
Lượt xem: 8
Đường nét sườn mặt sắc bén.
Chu Phù giật mình đứng tại chỗ. Trong lúc hoảng hốt, cô cảm thấy giống như đang quay lại khoảng thời gian nửa năm học ở trường trung học Kim Đường.
Lúc đó bộ dạng Trần Kỵ cũng giống như ngày hôm nay, không phải nằm bên cạnh cô ngủ bù thì cũng ngửa mặt dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Phù không biết rốt cuộc mình ở đây ngơ ngẩn nhìn bao lâu, cho đến khi người đàn ông nhíu mày nhẹ nhàng mở mắt ra. Anh thản nhiên giơ tay vỗ vỗ sau gáy, sau đó nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Dường như trong nháy mắt, Chu Phù quên mất nên hít thở như thế nào.
Nhưng mà người đàn ông chỉ híp mắt nhìn hai giây, giống như không nhận ra cô là ai. Một lát sau không chút thay đổi mà rời mắt, anh đứng lên khỏi ghế giám đốc và đi vào phòng nghỉ bên trong.
Lúc đi ra, anh đã thay áo sơ mi nhăn nhúm ban nãy. Lúc này anh mặc áo T – shirt màu đen rộng thùng thình càng tăng thêm mấy phần khí chất thiếu niên lúc trước.
Chu Phù đứng yên tại chỗ, chỉ thấy Trần Kỵ tiện tay lấy ly màu trắng xuống từ tủ ly phía trên máy pha cà phê ở phòng làm việc riêng, sau đó lười biếng đi ra.
Từ hành lang dài đi đến trước mặt cô, lại lướt qua bên tay phải cô mà đi. Cuối cùng đứng lại trước máy pha cà phê công cộng cách đó vài bước, anh hơi cúi đầu rót đầy một ly.
Hương cà phê lập tức tỏa ra bốn phía. Trần Kỵ cứ như vậy đứng ở trước mặt cô, mặt anh không đổi sắc uống vài ngụm.
Yết hầu chuyển động lên xuống.
Biểu cảm với cử chỉ này mấy năm trước cướp bình giữ nhiệt của cô rồi sau đó ở trước mặt cô ngửa đầu uống từng ngụm một giống hệt nhau.
Một lát sau, anh dường như mới phát hiện sự tồn tại của cô. Anh xoay người qua, nhàn tản dựa vào cạnh bàn dài, nhìn về phía cô, giọng nói mang chút khàn lúc mới tỉnh dậy: “Chào buổi sáng.”
Chu Phù không tự chủ được mà ngừng thở: “Chào buổi sáng.”
Người đàn ông trầm ngâm hai giây, sau đó đặt câu hỏi: “Mới đến à?”
Bỗng nhiên Chu Phù giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Cô lập tức tỉnh táo lại, quả nhiên anh đã sớm quên mình rồi.
Chu Phù mím môi. Cô gật đầu, bình tĩnh hơn trước rất nhiều: “Ừ, tôi là thực tập sinh, thông báo hôm nay đến nhậm chức.”
Nghe thấy thế, Trần Kỵ lịch sự gật đầu: “Được, ngồi chỗ đó đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-62.html.]
Người đàn ông tiện tay chỉ vào một vị trí phía sau cô.
Chu Phù nhìn theo hướng anh chỉ, vị trí kia vừa vặn đối diện với cửa kính mờ trong phòng làm việc riêng của Trần Kỵ.
Chu Phù không nói thêm gì nữa. Sau khi đáp “Được”, cô nhanh chóng đi đến vị trí của mình.
Sau khi ngồi xuống không được bao lâu, Trần Kỵ lại không nhanh không chậm lấy ra hai quyển sách từ trong phòng làm việc. Anh tiện tay ném lên bàn Chu Phù.
—— Sách bìa trắng quy tắc phòng cháy
(*) Bìa của những văn kiện phát biểu công khai về những vấn đề trọng đại của chính phủ, hội đồng nhà nước thường có màu trắng, nên gọi là sách bìa trắng.
“Bộ phận thiết kế đều đến muộn, chút nữa bọn họ đến sẽ sắp xếp công việc. Trước tiên cô xem cái này đi.”
Chu Phù im lặng ngồi trên ghế xem quy tắc một chút.
Qua hơn nửa tiếng, lần lượt có người đi vào.
Hầu như tất cả mọi người đều có thói quen đi đến máy pha cà phê và uống vài ngụm.
Cả một buổi sáng trôi qua, Chu Phù cũng không đợi được người sắp xếp công việc.
Cô chán muốn c.h.ế.t đặt quyển sách quy tắc xuống, duỗi lưng một cái. Nữ đồng nghiệp đối diện nhìn qua, cười nói: “Rất buồn chán phải không?”
Chu Phù ngại ngùng cười với cô ấy.
Nữ đồng nghiệp tên là Phương Hân, vào làm việc khoảng một năm. Vừa rồi hai người đã cùng nhau giới thiệu qua bản thân mình một lượt.
“Rất bình thường, mới vừa đến cũng chưa có việc gì làm.” Cô ấy nói rồi đi pha một ly cà phê, “Năm ngoái lúc chị vừa tới cũng vậy, đầu tiên được phát hai quyển quy tắc phòng cháy để xem. Sau đó chị lén lút chơi điện thoại mấy ngày, cuối cùng mới có người sắp xếp công việc cho chị.”
“Trong tay mọi người đều có dự án của mình cần làm gấp. Hai ngày này lập tức cần giao bản vẽ nên tương đối bận, chờ dự án này kết thúc mới có thể nhàn rỗi vài ngày.”
Chu Phù gật đầu: “Em cảm ơn ạ.”
“Cái này có gì mà phải cảm ơn.” Phương Hân nhìn hai quyển sách bìa trắng trên bàn cô, châm chọc nói, “Quy tắc này có phải rất khô khan không?”
Chu Phù nhẹ nhàng đáp: “Vẫn ổn ạ.”