Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-01-31 21:38:29
Lượt xem: 31

Loại công chúa được nuông chiều từ nhỏ như này căn bản là không thể đi trên con đường lầy lội sỏi đá như kia.

Trần Kỵ đột nhiên bước xuống xe, như thể ma tốc độ bước tới trước mặt Chu Phù, dùng bàn tay đã nổi đầy gân xanh giật lấy vali từ trong tay cô, nét mặt lạnh nhạt, trời sinh kiêu ngạo không thể che giấu, thiếu kiên nhân mà nói: “Lên xe đi, đừng khóc.”

Chu Phù giật mình, lát sau cô mới hiểu ra những lời cậu nói.

Lúc xe bắt đầu di chuyển bỗng có một cơn gió biển thổi sượt qua má cậu ấy.

Thiếu nữ cần thận nắm lấy một góc áo của Trần Kỵ, sau đó theo lực quán tính mà bị đẩy về phía trước đập mạnh vào tấm lưng chàng trai.

Cô theo bản năng mà ôm lấy eo của người thiếu niên, gắt gao nhắm chặt hai mắt, khoảnh khắc ấy dường như cô đã cảm nhận được hơi thở của tử thần sau đó lại là mùi hương gỗ thoang thoảng trên cơ thể Trần Kỵ.

Cho tới khi chiếc xe bắt đầu di chuyển chậm lại Chu Phù mới chậm rãi mở mắt ra.

Thân xe máy màu đen theo cây cầu băng vọt qua biển xanh vô tận.

Lúc đến Kim Đường, giọng nói của thiếu lạnh lùng vang lên kèm theo tiếng cười nhạt: “Ôm đủ chưa?”

Trái tim Chu Phù đập thình thịch.

Lúc xuống xe, chân của cô không chịu được mà mềm nhũn ra.

Trần Kỵ không chút thương tiếc mà kéo cô lên, sau đó nét mặt hết sức lạnh nhạt: “Như vậy thôi mà đã khóc? Yếu ớt.”

Đám người lưu manh vì đến muộn mà không kịp xem náo nhiệt.

“Em gái này gan không nhỏ mới dám leo lên xe của anh Kỵ.”

“Anh Kỵ, anh bắt nạt con gái nhà người ta tới bật khóc mà không muốn dỗ dành hay sao?”

Biểu cảm thiếu niên vô tình, ánh mắt vô tình quét qua bọn họ.

Một đám người lập tức ngưng cười: “Có ai đã từng thấy anh Kỵ dỗ dành người khác rồi à?”

Đám người của Ô Ương lập tức giải tán.

Chu Phù sững sờ đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, phải hồi lâu sau cô mới hoàn hồn.

Nhịp tim vẫn còn chưa bình ổn, đầu ngón tay vì nắm chặt mà ghim sâu vào lòng bàn tay.

Mười mấy năm qua cô vẫn luôn sống một cuộc sống bình yên, chưa bao giờ gặp phải chuyện hoang đường tới như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-5.html.]

Bọn họ căn bản không là cùng một loại người, sau này tốt nhất nhất vẫn là nên tránh xa, không gặp lại.

Cô gạt đi nước mắt, ngơ ngác mà ngó nhìn xung quanh, gian nan kéo theo vali hành lí, dựa vào bức ảnh căn nhà cũ mà tài xế đưa cho để tìm kiếm.

Chờ tới khi tìm thấy thì trời cũng đã sẩm tối.

Bà cụ ngồi trước cửa nhà chờ cô đã lâu, vừa trông thấy người bước vào liền nhiệt tình xách hành lí, vô cùng quan tâm mà trò chuyện sau đó liền đưa cô đến bàn ăn cơm.

“Con đi đường xa tới đây chắc chắn là đã rất đói rồi, mau ăn cơm trước đi. Bà nội Tô đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, đợi chút, bà mang ra cho con.”

Chu Phù ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, cẩn thận mà đánh giá nơi xa lạ này.

Không ngờ chỉ vài giây sau đó.

Người thiếu niên như thể phát điên đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Giọng điệu bà cụ rất tự nhiên mà nói: “A Kỵ, con về rồi sao? Đợi chút bà nội dọn cơm ra luôn đây.”

“Chút nữa sau khi ăn cơm sau con nhớ đưa em gái con ra ngoài đăng kí thủ tục nhập học rồi tiện thể dẫn con bé tham quan quan đảo Kim Đường của chúng ta, để con bé dần làm quen với môi trường xung quanh.”

“…?”

“Em gái?” Trần Kỵ cười nhạt một tiếng.

Sau đó ánh mắt với ý tứ không rõ ràng lười nhác quét về hướng Chu Phù đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn ở phía trước.

Cô gái liền nín thở theo bản năng, ánh mắt không dám dừng lại trên người thiếu niên kia quá nửa giây, hai bàn tay vì lo lắng mà nắm chặt.

Thiếu niên tùy ý đem ghế băng dài kéo ra rồi ngồi xuống một cách thản nhiên.

Ghế gỗ ma sát với nền đất tạo nên một loại âm thanh trầm đục.

Không biết tại sao lại như thể đã làm ảnh hưởng đến cô công chúa nhỏ tới từ thành phố.

Bờ vai thiếu nữ không tự chủ được mà co rúm lại, rồi sau đó cúi đầu càng thấp hơn.

“Ôi chao, các con xem trí nhớ của bà này.” Bà nội bưng theo một bát cơm đi ra rồi đặt trước mặt Trần Kỵ: “Bà quên mất chưa giới thiệu hai con với nhau.”

“Đây là cháu nội của bà, tên là Trần Kỵ.” Bà cụ cười với Chu Phù rồi lại nhìn về phía người thiếu niên đã bắt đầu động đũa ăn cơm: “Đây là cô bé mà mẹ con từng nuôi trước đây, tên là Chu Phù, sau này con bé sẽ ở nhà chúng ta. A Kỵ, con là anh trai nên phải chăm sóc thật tốt cho em gái của mình.”

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù: “…”

Loading...