Anh Luôn Ở Đây - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-02-04 20:34:56
Lượt xem: 12
Trần Kỵ và Lục Minh Bạc cùng nhau chơi bóng rổ, còn Chu Phù thì ngồi bên cạnh sân bóng đan áo len, thi thoảng cô cũng sẽ bị tiếng hét của Hứa Tư Điềm thu hút mà ngẩng đầu lên xem.
Tới giờ tan học, Lục Minh Bạc đi bên cạnh Trần Kỵ, ngón tay xoay xoay trái bóng rổ: “A Kỵ, tối nay anh đừng về nhà ăn cơm nữa, cùng chúng em ra ngoài ăn nhậu đi, đã lâu chúng ta chưa uống vài chén.”
Lúc hai người ra khỏi sân, Trần Kỵ vẫn không nói một lời, Lục Minh Bạc ngay lập tức đưa sự quyết định cho Chu Phù.
Bây giờ thì cậu ta đã hiểu, chỉ cần Chu Phù đồng ý thì Trần Kỵ cũng sẽ đồng ý.
“Em gái Chu, buổi tối có muốn đi ăn không? Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, không phải đi học, em gái thấy thế nào?”
Cử chỉ Trần Kỵ vô cùng tự nhiên, lấy bình giữ nhiệt từ trong cặp sách Chu Phù ra mà uống, nói với thái độ lạnh nhạt: “Đừng làm phiền cô ấy.”
Cậu biết Chu Phù từ trước tới nay không thích tham gia những việc như này, trước đây mỗi lần hỏi tới, cô sẽ ngại ngùng không đi.
Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay cô lại phá lệ mà đồng ý: “Được.”
Trần Kỵ hơi nhướng mày, động tác uống nước cũng dừng lại.
Lúc tới chỗ ăn cơm, cũng không ngoài dự đoán, mọi người trong bàn đều nhìn chằm chằm đánh giá Chu Phù.
Trần Kỵ từ trước tới nay đều không dẫn theo một cô gái nào bên người mình.
Nhờ miệng của Lục Minh Bạc nên hầu hết đám người trong bàn ăn đều đã nghe qua danh tiếng Chu Phù – cô công chúa đến từ thành phố, tò mò là không thể tránh khỏi.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng người con gái có thể khuất phục được Trần Kỵ phải là một cô gái còn ngang tàng tùy ý hơn cả cậu, một cô gái rực rỡ tươi sáng mang vibe chị đại.
Nào ngờ nhìn tới lại thấy cô khoác lên người một chiếc áo choàng công chúa mềm mại, còn trên mình thì vẫn mặc đồng phục xanh trắng, cực kì ngoan ngoãn.
Xinh đẹp tới mức đáng kinh ngạc.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng một cô gái ngoan như vậy lại có thể trị được một người phản nghịch, không chịu tuân theo quy tắc nào trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Chu Phù thật sự không biết Lục Minh Bạc đã thiết lập cho mình cái loại hình tượng gì trước mặt những người đang ngồi ở đây.
Tóm lại thì họ đều đang rất ngưỡng mộ cũng như tò mò về cô.
Trong bữa tối, mọi người xung quanh sẽ thi thoảng nói với cô vài lời.
Tính cách của Chu Phù rất tốt, bất kể là ai bắt chuyện cùng cô cô cũng sẽ kiên nhẫn đáp lại vài lời.
Trần Kỵ ngồi bên cạnh, lạnh mặt nhìn xuống sàn nhà, trong không gian khép kín bỗng tràn ngập một mùi giấm chua khó hiểu.
Giây tiếp theo, cậu liền mở một chai nước ngọt có ga, sau đó cắm thêm một chiếc ống hút vào rồi lập tức đưa tới bên miệng Chu Phù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-48.html.]
Mọi cuộc nói chuyện đều trở nên im lặng, thiếu niên dùng ánh mắt uy h.i.ế.p quét qua đám người đang ngồi trên bàn ăn.
Dục vọng chiếm hữu rõ ràng đến mức quá đáng.
Chu Phù sửng sốt, cô nhấp nhẹ một ngụm nước theo bản năng rồi kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.
Cô vẫn luôn thích loại nước vị này, đặc biệt là nước ngọt có ga.
Nhưng những đồ uống này đều không tốt cho sức khỏe, bởi thế nên khi còn ở Bắc Lâm mẹ cô đều không cho cô động vào, giờ tới Kim Đường thì Trần Kỵ lại tiếp tục làm điều đó.
Ngày bình thường cậu không bao giờ cho cô chạm vào những thứ như vậy.
Chu Phù chớp chớp mắt: “Không phải anh từng nói mấy thứ này chỉ dùng để lừa gạt trẻ con thôi hay sao?”
Giọng nói của chàng trai lạnh như băng: “Cho nên tôi mới đang dùng thứ này để lừa gạt cô, uống xong rồi thì nhanh chóng ngậm miệng lại, đỡ phải cùng đám người kia tiếp chuyện không ngừng.”
Chu Phù bây giờ mới phản ứng lại, nhịn không được mà bật cười.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình sắp phải rời khỏi Kim Đường, trở về Bắc Lâm, trong lòng cô lại buồn não nề.
Trên bàn ăn có rất nhiều rượu, nếu đúng như lời Lục Minh Bạc nói thì tửu lượng của Trần Kỵ rất tốt.
Chỉ là Chu Phù phát hiện ra, mỗi lần Trần Kỵ đi cùng cô ra ngoài, cho dù là bất kỳ trường hợp nào cậu cùng sẽ đều không chạm vào rượu hoặc là uống cực kì hạn chế.
Ví dụ như ngày hôm nay, Lục Minh Bạc đã mở cho cậu hẳn hai chai rượu nhưng suốt cả bữa ăn cũng chỉ thấy cậu nhấp một ngụm lấy lệ.
Chu Phù liếc nhìn mấy chai rượu, vô thức mà vươn tay cầm lấy.
Sau đó đúng như dự đoán, cổ tay cô đã bị Trần Kỵ bắt lại: “Cô định làm gì?”
Cô nhướng mày nhẹ: “Tôi muốn thử uống xem, được chứ?”
“Đây là rượu.” Cậu nói một cách nghiêm túc.
Chu Phù mím môi: “Tôi biết.”
Nghe nói sau khi uống rượu có thể khiến con người ta trong một khoảng thời gian ngắn quên đi mọi phiền muộn, cô muốn thử xem liệu nó có linh nghiệm như lời đồn không.
Trần Kỵ khẽ chau mày, càng nghĩ càng cảm thấy mấy ngày hôm nay cô có gì đó không ổn.
Đầu lưỡi thiếu niên đá đá vào gò má, một lúc lâu sau mới nói một cách hờ hững: “Chỉ được nếm thử, không được uống quá nhiều.”
“Được.”