Đơn Đình Đình liên tục xua tay: “Yên tâm , sếp khả năng mắng cô .”
“Tại ?”
Đơn Đình Đình đang đáp, lập tức tiếp lời: “Chúc Chúc mang thai em bé, tính tình lão đại kém hơn nữa cũng thể nổi giận với một phụ nữ thai …”
Đơn Đình Đình há miệng, nuốt lời đến bên miệng trở , cố nén gật đầu: “Hai đúng.”
đó cũng là phụ nữ thai bình thường, đó là bà cô nhỏ mà sếp các sùng bái!
Đám bên ngoài đang trò chuyện, Chu Phù cầm chồng bản vẽ tới cửa phòng việc của Trần Kỵ.
Tuy Trần Kỵ sớm ngầm đồng ý cô cần chào hỏi, đặc quyền trực tiếp đẩy cửa mà , nhưng cô vẫn gõ nhẹ cánh cửa, nghiêm túc qua quy trình.
Một lát , bên trong truyền đến giọng quen thuộc của đàn ông: “Vào .”
Lúc Chu Phù đẩy cửa , Trần Kỵ đang cúi đầu hết sức chuyên chú xem bản vẽ, giống như nghĩ tới phòng việc tìm là cô, cho nên ngay cả cũng ý định ngẩng đầu lên.
Chu Phù quấy rầy . Sau khi cửa, cô cố ý thả nhẹ bước chân, thẳng đến bàn việc của đàn ông, ánh mắt của cũng rời khỏi bản vẽ dày đặc bàn.
Chu Phù yên trong chốc lát, đặt bản vẽ thực tập sinh xuống, cũng lập tức rời .
Đợi đến khi Trần Kỵ nhận lâu ai lên tiếng, đang nhíu mày lên tiếng việc việc gì thì cút , bất chợt phát hiện giữa mũi giống như bỗng nhiên chứa mùi hương mà lưu luyến và say mê, hương thơm thoang thoảng của Chu Phù quanh quẩn.
Trần Kỵ hề nghĩ ngợi liền đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt tầm mắt đụng cô, mặt biếu cảm lập tức nhếch môi.
“Vào gọi ?” Người đàn ông ngoắc tay với cô, ý bảo cô tới bên cạnh .
Chu Phù đặt bản vẽ lên bàn vòng qua bàn việc vài bước, tiến đến mặt , nghiêm túc : “Xem tổng giám đốc Trần đang bận .”
Trần Kỵ đưa tay nắm cổ tay cô, cẩn thận kéo lên .
Chu Phù cũng kháng cự, hai tay thuận thế ôm lấy cổ đàn ông.
Bàn tay to của Trần Kỵ ôm bên hông cô, cũng mặc kệ đây là ở phòng việc, mặt dày tiến đến bên tai cô hôn một cái.
Rồi đó tùy ý lướt qua bản vẽ cô mang , tầm mắt trở cô: “Sao em mang những thứ thế? Anh cũng nỡ để em một chút chuyện, ngược em để mới sai khiến ?”
Chu Phù nhịn , hai tay véo vành tai : “Còn bởi vì thanh danh của quá kém nên bọn họ đều sợ .”
“Sợ ?” Người đàn ông nhướng mày, hừ một tiếng, “Vậy em sợ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-327.html.]
Mí mắt Chu Phù cong cong: “Em nhớ .”
Cho nên thuận tay giúp một việc, để một chút.
Ánh mắt Trần Kỵ lập tức biến sắc, mặt tiền đồ và tự nhiên: “Em học theo ai , hết tới khác, quê mùa quá.”
Chu Phù tức , lập tức bóp c.h.ế.t tên khốn kiếp .
Giống như động tác lăn lộn lớn một chút, Trần Kỵ đột nhiên rít một tiếng, hít một .
Chu Phù dừng động tác, tưởng rằng cẩn thận đau, vội quan tâm hỏi: “Anh ?”
Trần Kỵ lắc đầu.
Chu Phù nghĩ đến bây giờ cũng là một , còn ôm một cái bụng lớn như , hỏi: “Có em quá nặng , đau ?”
Khóe môi Trần Kỵ đột nhiên gợi lên nụ xa cà lơ phất phơ: “Là đau.”
Chu Phù liền từ xuống, còn cử động cơ thể, mũi chân còn cơ hội chạm đất, liền nhanh chóng cảm giác nhiệt độ mạnh mẽ, thể cô gái nhỏ lúc cứng đờ, giờ phút mở to mắt về phía đàn ông lúc đang đến mức gian tà: “Trần Kỵ…!”
“Còn đều tại em , nhúc nhích lung tung, cố gắng kiềm chế , em còn đè vài cái nữa.”
Chu Phù: “…”
“Làm em , nó… nó dễ dàng như … cái gì chứ!” Cô gái nhỏ tức hổ.
“Chẳng lẽ em ?” Trần Kỵ dựa lưng ghế , cằm nhếch lên, dáng vẻ lưu manh, để mặc cô , nào dáng vẻ đắn của tổng giám đốc công ty niêm yết.
“Cái gì?”
“Anh đối với em, đó là tuyệt đối trung thành, sớm giáo dục qua, gặp em thì nó lập tức dậy cúi chào.” Khóe môi cong lên , bàn tay to ôm ở bên hông cô tăng thêm chút lực, “Em quyến rũ ?”
“Em nào !” Chu Phù lúc hết đường chối cãi, thầm nghĩ lập tức từ xuống, nào càng lăn qua lăn , càng tự chuốc lấy thất bại. Thái độ lễ phép chu của thằng nhỏ ngay thẳng quá mức, khi chào xong vẫn ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c như cũ.
Trần Kỵ rầu rĩ tiếng, giọng khàn một chút: “Đừng nhúc nhích cục cưng, em yên tĩnh một lát . Nếu còn động đậy nữa, ngại sớm để chào hỏi câm nhỏ .”
Chu Phù: “??!!”
Âm cuối của đàn ông kéo dài, năng lè nhè: “Dù … hình như chúng từng tăng ca trong phòng việc nhỉ?”
Chu Phù: “…”