Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Anh Luôn Ở Đây - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-03-04 04:56:44
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Chu Phù cất giấu lo lắng xua , cuối cùng vẫn cho Trần Kỵ siêu thị một chuyến.

 

Ngay cả mấy túi nguyên liệu nấu ăn mới mua trong tay cũng nỡ để xách, đưa tay cướp.

 

Trần Kỵ rụt tay , để cho cô thực hiện : “Em ?”

 

Chu Phù đương nhiên : “Để em .”

 

“?” Trần Kỵ buồn cô, “Em cái gì?”

 

Chu Phù nghiêm túc : “Trước khi báo cáo kiểm tra sức khỏe của còn , thích hợp việc nặng.”

 

Trần Kỵ cụp mắt qua mấy túi rau quả trong tay: “Việc nặng?”

 

Chu Phù nhân cơ hội cướp đồ tay , thẳng về phía nhà: “Em em thì em .”

 

Sau khi về đến nhà, Trần Kỵ vốn theo thói quen về phía nhà bếp, nào ngờ còn hai bước, Chu Phù dùng hai tay đặt lên eo, lập tức đẩy về phía phòng ngủ.

 

Trần Kỵ thật sự cho bối rối: “Sao ?”

 

Vẻ mặt Chu Phù nghiêm túc: “Giai đoạn , nhiệm vụ của chính là nghỉ ngơi.”

 

Trần Kỵ: “?”

 

“Có em nhập vai nhanh ?” Trần Kỵ cô đẩy lên giường, buồn hỏi.

 

Chu Phù hiểu: “Nhập vai cái gì?”

 

Trần Kỵ: “Vừa mới với em bé, bây giờ cứ như mang thai .”

 

Chu Phù kịp phản ứng, nhất thời nhịn , nhẹ nhàng vỗ vai .

 

Trần Kỵ bộ tịch “Shhh” một tiếng, hai mắt Chu Phù lập tức mở to, căng thẳng : “Đau chỗ nào? Em dùng sức mà…”

 

Người đàn ông thò tay từ trong chăn cô đắp xong , véo má cô: “Không đau, lừa em thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-290.html.]

 

Thần sắc lo lắng mặt Chu Phù cũng bất kì chuyển biến nào: “Anh em sợ chết.”

 

“Em ngốc .” Trần Kỵ nháo với cô xong, giả bộ xuống giường.

 

Chu Phù vội vàng ấn trở về, học theo lời dặn dò: “Nằm yên, đừng lên.”

 

Giữa những hàng chữ Trần Kỵ vẫn mang theo sự nuông chiều: “Anh lên thì ai cơm trưa cho em đây?”

 

Chu Phù đắp chăn cho nữa: “Em cũng thể mà.”

 

“Em thể cái rắm.” Trần Kỵ nghĩ tới cô đụng những chuyện . Anh xong, đang tiếp tục vén chăn lên, chợt thấy cô gái nhỏ ở bên giường đột nhiên cúi xuống, trong mắt hạnh mang theo đau lòng lên , hai tay nhẹ nhàng vòng lên vai rộng lớn của , cảm xúc chuyện cao lắm: “A Kỵ, em cũng sẽ đau lòng cho , lo lắng cho .”

 

Sống lưng Trần Kỵ cứng ngắc trong chớp mắt, nhất thời nên gì cho .

 

Chu Phù đợi đáp , tiếp tục ghé bên tai nhỏ giọng : “Hai kết hôn vốn là chăm sóc lẫn , giúp đỡ lẫn . Sau ở bên , em cũng cần cái gì, em cảm ơn , nhưng cũng sẽ đau lòng cho , em vô tâm, coi như là… Để cho em yên tâm một chút, ?”

 

Yết hầu đàn ông trượt lên trượt xuống, cô chuyện với như , bất kì từ ngữ từ chối nào, chỉ thể khàn giọng đáp: “Được.”

 

Bàn tay to của Trần Kỵ khẽ vuốt tóc cô vài cái, cuối cùng vẫn nhịn quan tâm dặn dò một câu: “Dùng điện, đừng dùng lửa, dùng d.a.o cẩn thận một chút, thể dùng thì cố gắng dùng, trong nguyên liệu nấu ăn mua một thứ đều cắt sẵn, chỉ cần rửa một chút là , xử lý qua thì đừng đụng , dù ăn cái gì cũng chọn, đừng quá nhiều.”

 

Chu Phù cong môi , buồn : “Em cũng trẻ con…”

 

Trần Kỵ kéo mặt cô: “ so với trẻ con còn khiến lo lắng hơn, việc gì xuống bếp, còn cục cưng, bản mới lớn một chút thôi.” 

 

Chu Phù: “…”

 

Chu Phù nhiều với , cô dậy, khi dặn dò một câu: “Nằm yên.”

 

Người đàn ông lười biếng “Ừm” một tiếng, nụ chạm thẳng đến đáy mắt, hiếm khi vợ cưng chiều, nhớ tới vẫn sảng khoái, thấy cô nhanh đến cửa phòng, nhịn mở miệng : “Làm ít một chút, một hai là đủ , chuyện gì thì gọi , thấy .”

 

“Ồ…”

 

Trần Kỵ vô cùng chán giường, một bên cánh tay gối lên gáy, càng nghĩ càng nhịn .

 

Một lát , lấy điện thoại từ trong túi quần , tùy ý chụp một tấm ảnh gửi cho Lục Minh Bạc trong phòng ngủ.

Loading...