Tuy cô là tính cách , nhưng tìm nữa nên cũng nhịn mà nhíu mày.
Chỉ là nghĩ tới mấy mà xin cô vì chuyện cửa sổ và giội nước.
Thái độ mười phần cẩn thận.
Kỳ thực Chu Phù nghĩ đến là các cô , nhưng nghĩ đến là qua một đêm, đối phương chủ động đầu thừa nhận và xin .
Cô đột nhiên nhớ đến tối qua lúc Trần Kỵ về, cung mày thêm một vết thương nhỏ.
Cô luôn cảm thấy hẳn là đơn giản như thuận miệng .
Ngày hôm thi giữa kỳ, Trần Kỵ phá lệ vắng mặt.
Lục Minh Bạc ở địa điểm thi thấy , cũng nhịn mà trêu chọc: “Khách quý.”
Buổi tối ngày thi kết thúc, ban cán sự lớp tổ chức buổi liên hoan để thư giãn.
Hứa Tư Điềm qua : “Cậu đợi tớ một chút, một lúc nữa tớ với cùng .”
“Hả?” Chu Phù còn kịp phản ứng.
“Buổi liên hoan đó.”
“À, …”
Hứa Tư Điềm xong, liền chạy đến nhà vệ sinh.
Chu Phù theo bản năng về phía Trần Kỵ: “Anh ?”
“Đi cái rắm.” Cậu lười biếng .
Cậu với đám học sinh ngoan căn bản quen, cũng chung một con đường chơi bời, từ tham gia những hoạt động tập thể như thế .
Chu Phù “Ờ” một tiếng.
Trần Kỵ nhướng mày: “Ngược cô cũng cần thất vọng như thế.”
“…”
Buổi liên hoan giống như trong tưởng tượng của Chu Phù, trong lớp chia thành hai bàn tròn để , ăn chút đồ ăn và tâm sự, thậm chí còn thảo luận đáp án bài thi ban ngày, kiểu trường hợp an phận , dường như thực sự phù hợp với phản nghịch (*) như Trần Kỵ.
(*) Câu gốc là Ly kinh phản đạo (离经叛道): nghĩa là rời xa chuẩn mực (chữ kinh (经) là chỉ ngũ kinh – chuẩn mực), ngược với đạo lý.
Chu Phù nhịn cong môi nở nụ .
Bữa cơm ăn đến gần chín giờ, cũng gần đến lúc nên về nhà , cũng ai là câu ktv, một đám thấy cũng lập tức phụ họa theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-29.html.]
“Có thể thể, đằng nào ngày mai cuối tuần học.”
“ cùng , đều thi xong .”
Hứa Tư Điềm hiểu cũng chút hưng phấn, lôi kéo Chu Phù đuổi theo đoàn .
mà Trần Kỵ ở bên, Chu Phù dám về nhà quá muộn, vốn định từ chối, Hứa Tư Điềm bắt đầu dây dưa với cô: “Ơ kìa, đến cũng đến mà.”
“Mà tớ Lục Minh Bạc —— , còn Trần Kỵ, hình như bọn họ đều đang ở trong ktv , bọn họ ở nơi chơi, nhất định sẽ thú vị.”
Chu Phù chịu nổi cô năn nỉ, cuối cùng vẫn cùng.
Sau khi đến nơi, nam sinh trong lớp bắt đầu chiếm lấy microphone gào thảm thiết.
Chu Phù với Hứa Tư Điềm ở một góc, cả buổi cũng thấy Lục Minh Bạc gì cả.
Hứa Tư Điềm dường như chút mất mát, lặng lẽ mở một bình rượu, từng ngụm từng ngụm cho dù sặc cũng ngừng uống.
Uống nửa bình, lời bắt đầu mơ hồ rõ: “Chúc Chúc, tớ , tối nay Lục Minh Bạc còn gọi bọn Chu Chi Tình…đều cùng bàn, mà Trần Kỵ cả ngày đều chằm chằm , bảo vệ , còn Lục Minh Bạc coi tớ như là khí?”
Chu Phù giật , Trần Kỵ …cũng suốt ngày chằm chằm cô…đúng ?
Hứa Tư Điềm xong, chuẩn mở một bình rượu nữa.
Chu Phù vội vàng đặt rượu xuống ngăn : “Đừng uống nữa, tớ đưa về nhà nha?”
Vừa đến chữ về , Hứa Tư Điềm đột nhiên lắc lắc đầu, c.h.ế.t cũng nguyện , cuối cùng biến thành nôn, ôm Chu Phù: “Chúc Chúc, mang giấy ? Tớ nôn…”
“…”
Chu Phù tìm một lúc trong cặp sách cũng tìm thấy, lên ngay lập tức: “Tớ quầy tiếp tân mua giúp .”
Ra khỏi phòng, cô dựa theo trí nhớ về hướng tay trái.
Chỉ là mới hai bước, mặt đụng một tên say rượu, mùi rượu nồng nặc, tay vẫn còn cầm bình, đường loạng choạng, vô ý cố ý đụng Chu Phù.
Cô gái nhỏ nhịn nhíu mày , đó phía bên ngoài cố ý tránh né theo bản năng.
Đâu nghĩ tới tên say rượu cũng lập tức qua đây, dồn cô giữa tường và để giở trò lưu manh: “Xinh như ? Bao nhiên tiền một đêm? Anh trai đây ——”
“A ——”
“Mẹ nó ông cho mày động đến cô !” Cùng lúc tiếng hét của thiếu nữ kêu lên, giọng quen thuộc truyền đến trong tai cô.
Đến khi cô kịp phản ứng, tên say rượu đất ôm bụng lăn qua lăn .
Thiếu niên hình cao lớn đến mặt cô, từ cao liếc xuống, chút hung dữ: “Nơi mà cô thể tới ?”