Chu Phù nghiêng đầu, cầm giày cưới từng bước từng bước chậm rãi tới gần , đó Trần Kỵ quỳ một chân mặt cô, bàn tay to vẻ thô ráp nắm lấy mắt cá chân mềm mại của cô gái nhỏ, cẩn thận dùng lòng bàn tay nâng lên.
Một giây , lấy từ trong túi âu phục hai cái băng cá nhân, Chu Phù khó hiểu xé băng cá nhân , tỉ mỉ dán lên gót chân cho cô.
“Không cho em chuẩn áo cưới giày cưới, phỏng chừng chân, dán đề phòng một chút.”
Chu Phù chỉ cảm thấy đàn ông quỳ mặt quả thật thể suy nghĩ của cô.
Đôi giày cưới quả thật nhỏ, lúc chọn lựa, cô liếc mắt một cái trúng đôi , nhưng chỉ là hàng lẻ, . Việc nếu cho Trần Kỵ, nhất định thể dễ dàng giải quyết, nhưng giữ bí mật, qua tay , Chu Phù bối rối hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đôi .
Hơi nhỏ một chút, nhưng còn thể chấp nhận, dù cũng chỉ mang một trong ngày hôn lễ. Lúc cô còn nghĩ, đợi đến khi mang thì dán băng cá nhân sẽ trầy xước chân, chỉ là hôn lễ sắp tới, cô ít nhiều cũng căng thẳng, chút chuyện nhỏ nhanh liền quên béng.
Không nghĩ tới một mì nh Trần Kỵ quan tâm nhiều khâu như , mà còn thể cân nhắc đến điểm .
Động tác Trần Kỵ mang giày cho Chu Phù vô cùng thành thạo, bình thường ở nhà hầu hạ ít.
Sau khi xong bộ, đàn ông dậy ôm cô gái nhỏ từ giường cưới lòng cửa xuống lầu, cùng tới xe hoa, bộ quá trình cần chân cô chạm đất.
Hôn lễ phô trương lớn, đây là kiêu căng khó trong đời của Trần Kỵ, chỉ vì nở mày nở mặt cưới công chúa duy nhất mà quý trọng về nhà.
Khác với hôn lễ bình thường, cha cô gái dẫn con gái sân, hôn lễ của Chu Phù cũng thông báo cho Chu Hàng Sơn mặt.
Khi tiếng nhạc vang lên, Chu Phù lẳng lặng ở một đầu thảm đỏ, ngước mắt lên, bình tĩnh đàn ông mặc âu phục kiêu ngạo sân khấu chậm rãi về phía .
Anh từng với cô rằng nếu em trở về thì tìm em.
Mà giờ phút cũng như thế, em cái gì cũng cần , chỉ cần yên tâm ở tại chỗ chờ đợi, chờ về phía em.
Đến lúc ném hoa, Hứa Tư Điềm lặng lẽ trốn góc khuất.
Nào ngờ bó hoa giống như mắt, vượt qua đám phấn khởi, chuẩn xác đập lòng cô.
Hứa Tư Điềm cứng đờ nhận hoa, trong nháy mắt thất thần.
Cô nhớ rõ lúc ở trường trung học Kim Đường cô và Chu Phù còn là bàn bàn , một ngày hai gọi điện thoại bí mật nhỏ, cô từng với Chu Phù, với tính tình Trần Kỵ, hẳn là sẽ thả cô tự do quá lâu, thời gian hai bọn họ kết hôn chắc chắn sớm hơn và Lục Minh Bạc.
Cô sợ Lục Minh Bạc cưới cô, cô sẽ gả , cho nên đến lúc đó tung hoa nhất định vững vàng giao trong tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-285.html.]
Từng lúc, cô đối với bó hoa khát vọng và chờ mong vô tận, mà hôm nay, thứ đối với cô mà dường như còn ý nghĩa đến mức nào nữa.
Giây lát, Hứa Tư Điềm cầm hoa đến phía Lăng Lộ Vũ, giao bó hoa giao trong tay cô : “Cho , hai các cũng nhanh thôi nhỉ?”
Lăng Lộ Vũ sững sờ về phía Chu Phù, lướt nhanh Lục Minh Bạc, cuối cùng Thân Thành Dương, vẫn nhận lấy bó hoa.
Ban đêm, Trần Kỵ quả nhiên biến lời tàn nhẫn sáng nay buông xuống trong điện thoại thành hành động.
Anh đêm nay trừng phạt cô, tự thực hiện lời hứa hẹn .
Dù hứa với cô thì đều sẽ .
Trừng phạt mạnh mẽ cũng ngoại lệ.
Người trong cuộc Chu Phù hối hận, hối hận.
Hối hận buổi sáng lưu luyến mấy phút ngủ , hối hận trêu chọc .
Sau vài , khóe mắt Chu Phù xuất hiện những giọt nước mắt.
Cô đêm tân hôn thể , cho nên buông tha cô.
Trần Kỵ liền hôn hết từng giọt nước mắt của cô.
Không thể buông tha .
Cô gái nhỏ nắm chặt ga giường, giọng khàn khàn , nhưng vẫn chống đỡ thở cuối cùng, cố gắng đạo lý với : “A Kỵ.”
“Hả?”
“Có một kiến trúc sư vĩ đại Mies từng rằng less is more, cho nên… Ít vài cũng giống … Chúng vi phạm triết lý nữa…”
Sức lực trừng phạt của đàn ông hề nhẹ, , lưu manh hừ một tiếng: “Tương tự, more is less, cho nên, thêm vài cũng .”
——
Tác giả lời :
Trần Kỵ: Cảm ơn kiến trúc sư vĩ đại .